Chương 47: Hôm Nay Không Thao Khóc Em, Anh Không Phải Họ Tô!!
Trà Hảo Manh Manh
15/03/2024
Editor : Uniirr
Tô Nhượng ôm Hà Cửu Vi đứng ở cửa cầu thang, đột nhiên cười tà mị.
“Sữa đường có sợ ngã xuống không? Sợ thì ôm chặt anh!”
“Không cần a!”
Hà Cửu Vi bị góc nghiêng phía sau lưng dọa, đi xuống cầu thang cũng không có đi như vậy.
"Anh anh… Đừng… A!”
Tô Nhượng bắt đầu xuống lầu.
Hà Cửu Vi lập tức ôm cổ hắn, bàn chân trắng như tuyết gắt gao siết chặt hông, tính cả tiểu huyệt đều bởi vì khẩn trương mà điên cuồng buộc chặt.
“Thả lỏng!”
Tô Nhượng khí định thần, vẻ mặt thoải mái mà ôm cô đi xuống dưới. Đi từng bước, gậy thịt thâm trầm đỉnh ở hoa tâm giống như bị kẹt cứng từ trong băng, ra vào thường xuyên, nhiều lần xâm nhập ma sát mị thịt mềm mại.
“A… Quá sâu a… Đừng đi … Đừng…”
Qυყ đầυ ở miệng tử ©υиɠ bồi hồi, Tô Nhượng cố ý để một nửa gậy thịt đứt đoạn ở bên ngoài cơ thể, một tấc tra tấn tính nhẫn nại của cô.
Loại cảm xúc nửa vời này làm cho Hà Cửu Vi toàn thân khó chịu, mỗi một bậc thang Tô Nhượng tạm dừng một chút, gậy thịt cố tình không chịu tiến thêm một bước.
Tô Nhượng kỳ thực cũng mệt chết, hắn không chỉ phải ôm Hà Cửu Vi, còn nâng cô phối hợp nhịp điệu hướng lêи đỉиɦ, chỉ vì muốn cô chủ động mở miệng.
“Tô Nhượng, mau cắm vào! Mau a…”
Tô Nhượng nghe xong thoải mái cười, lực đạo trong tay buông lỏng, gậy thịt nối thẳng vào miệng hoa huyệt, nhảy lên tận trời!
Hà Cửu Vi vô lực nằm trên vai hắn, bị loại va chạm này giúp giải ngứa, khoái hoạt yêu kiều ra tiếng.
“A! Thật thoải mái a… A a quá nhanh … Muốn đâm a…”
Kế tiếp Tô Nhượng liền hung ác mà làm, thanh âm “Phùn phụt phùn phụt” không dứt bên tai.
Nếu Hà Cửu Vi cúi đầu xem, có thể nhìn thấy gậy thịt đâm vào trong bụng là cái hình dạng gì, giống như một cây măng vừa chui từ dưới đất lên.
“Bụng khó chịu… Ha… Ân a…”
Cô không còn khí lực, hai phiến cánh hoa ở miệng hoa huyệt không lại khép, vẫn luôn bị vây ở bên ngoài lăn lộn khuếch trương.
Tô Nhượng mạnh mẽ đem cô trên thân nhấc tới, gậy thịt liền cắm vào một chiều sâu khó có thể tin!
“Đỉnh đến… A a a a… Đến đây…”
Dâʍ ɖị©ɧ ào ào trút xuống như mưa, chảy qua mỗi một bậc cầu thang, ngực hai người gắt gao kề cận, bộ ngực tròn bị ép, ẩm ướt lại bị một cỗ nguồn suối mới thay thế, hương sữa nồng đậm tràn ngập toàn bộ phạm vi hô hấp.
Bên trong hoa huyệt là cảnh nước chảy không dừng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt vờn xung quanh gậy thịt.
Tô Nhượng nhẫn, khi gậy thịt bị siết chặt càng nhanh, qυყ đầυ nóng lòng muốn bắn, tiếp tục đi xuống dưới.
Hắn không cần chuyển động thắt lưng, chỉ dựa vào động tác đi xuống cầu thang có thể làm cho gậy thịt không ngừng mà chọc tới địa phương càng sâu.
“Ha… Đừng động đậy… Em muốn chậm rãi a… A… A a…”
Hà Cửu Vi cong thắt lưng, bụng co rúm, Tô Nhượng không ngừng nhịp điệu sử dụng gậy thịt giống căn chày gỗ mà đâm vào cô, một chút lại càng thêm nặng nề, làm cho cô trực tiếp không khống chế được.
“Ha… Ân a… Mau ngừng a… Ngô…”
Nói xong cô liền cắn một ngụm vào đầu vai Tô Nhượng.
Một cái cắn đơn giản làm cho du͙© vọиɠ của Tô Nhượng càng sâu, hắn đưa một bàn tay đặt ở khe mông của Hà Cửu Vi, tay kia thì trực tiếp chụp trên mông cô.
“Có phải thao, em không đủ thích? Còn dám cắn anh?”
Hắn như nguyện vọng của Hà Cửu Vi mà ngừng lại.
Nhưng hắn còn không bằng không ngừng!
Hà Cửu Vi hối hận không kịp, đợi cô phản ứng lại thì toàn bộ thân thể đã bị xoay người đặt trên lan can băng lãnh cứng rắn.
Mới đi được một phần ba chặng đường, bộ ngực Hà Cửu Vi vừa vặn rũ trên lan can, vì không cho lan can cộm đến mình chỉ có thể dùng sức chống đỡ mặt trên, thừa nhận mưa rền gió dữ phía sau.
Tô Nhượng thật là muốn cô đến nóng nảy!
Một tuần không thao loạn huyệt lại như xử nữ bình thường, vô số cái miệng điên cuồng mυ'ŧ qυყ đầυ, có cảm giác mất hồn không phải hưởng thụ có thể bằng được.
Giờ phút này nhìn cô dưới thân mình, mông cao cao nhếch lên, hai chân chuyển hướng ngậm lấy gậy thịt trong loạn huyệt rong ruổi, dâʍ ŧᏂủy̠ không dứt chảy tí tách, hắn điên cuồng thao.
Trong đầu Tô Nhượng không nghĩ gì khác, chỉ có thao cô, thao cô, thao chết cô!!!
“Thao hỏng rồi… Hỏng rồi a…”
Hà Cửu Vi cảm giác thân dưới của mình đều bị hỏng, bị hai túi tinh hoàn không ngừng va chạm làm cho mông cô như bị đánh lại thống khổ, ngày mai xuống giường khẳng định xanh tím một mảnh.
Nước miếng thu không kịp theo miệng chảy ra, cô thậm chí có thể nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt phía dưới người nào đó. May mắn cô không sợ cao, nếu không chắc cô cũng phải ngất xỉu.
“Thao hư? Ông xã đi công tác nhiều ngày như vậy em không nhớ ông xã sao? A?”
Ba câu hỏi đổi lấy ba cái thao sâu, Hà Cửu Vi khinh bỉ, ngón tay nắm lan can, đầu ngón tay nháy mắt trở nên trắng bệch, cô lại cao trào.
Lúc này núʍ ѵú không giống như trước, vài lần bị áp lực nghẹn khuất, bắn lung tung, sữa màu trắng giống như tiên nữ rải hoa trên mặt sàn lầu một.
Hà Cửu Vi muốn khóc, trong thân thể không ngừng dâng lên kɧoáı ©ảʍ lại làm cho cô kêu dâʍ đãиɠ.
“A a a a a… Muốn làm a…”
Không bị thao hư? Không chỉ có sữa muốn phun, dũng đạo chảy ra nước đều mau bị ép khô! Cô chịu không nổi, miệng đứt quãng co rút không rõ mắng Tô Nhượng.
“Anh mẹ nó vì sao còn không bắn?”
Tô Nhượng vì thủy triều cực nóng đột kích mà cố nén tinh quan, nghe được cô mắng một câu thô tục, nhướn mày lên, lại giống như cùng cô chơi trò chơi, lại ôm chân vắt lên người mình, gậy thịt ở giữa không thoát khỏi hoa huyệt, xoay tròn một vòng, cuồn cuộn nổi lên một đoàn huyệt thịt.
“Nói tục? Hôm nay không thao khóc em, anh không phải họ Tô!!”
Tô Nhượng ôm Hà Cửu Vi đứng ở cửa cầu thang, đột nhiên cười tà mị.
“Sữa đường có sợ ngã xuống không? Sợ thì ôm chặt anh!”
“Không cần a!”
Hà Cửu Vi bị góc nghiêng phía sau lưng dọa, đi xuống cầu thang cũng không có đi như vậy.
"Anh anh… Đừng… A!”
Tô Nhượng bắt đầu xuống lầu.
Hà Cửu Vi lập tức ôm cổ hắn, bàn chân trắng như tuyết gắt gao siết chặt hông, tính cả tiểu huyệt đều bởi vì khẩn trương mà điên cuồng buộc chặt.
“Thả lỏng!”
Tô Nhượng khí định thần, vẻ mặt thoải mái mà ôm cô đi xuống dưới. Đi từng bước, gậy thịt thâm trầm đỉnh ở hoa tâm giống như bị kẹt cứng từ trong băng, ra vào thường xuyên, nhiều lần xâm nhập ma sát mị thịt mềm mại.
“A… Quá sâu a… Đừng đi … Đừng…”
Qυყ đầυ ở miệng tử ©υиɠ bồi hồi, Tô Nhượng cố ý để một nửa gậy thịt đứt đoạn ở bên ngoài cơ thể, một tấc tra tấn tính nhẫn nại của cô.
Loại cảm xúc nửa vời này làm cho Hà Cửu Vi toàn thân khó chịu, mỗi một bậc thang Tô Nhượng tạm dừng một chút, gậy thịt cố tình không chịu tiến thêm một bước.
Tô Nhượng kỳ thực cũng mệt chết, hắn không chỉ phải ôm Hà Cửu Vi, còn nâng cô phối hợp nhịp điệu hướng lêи đỉиɦ, chỉ vì muốn cô chủ động mở miệng.
“Tô Nhượng, mau cắm vào! Mau a…”
Tô Nhượng nghe xong thoải mái cười, lực đạo trong tay buông lỏng, gậy thịt nối thẳng vào miệng hoa huyệt, nhảy lên tận trời!
Hà Cửu Vi vô lực nằm trên vai hắn, bị loại va chạm này giúp giải ngứa, khoái hoạt yêu kiều ra tiếng.
“A! Thật thoải mái a… A a quá nhanh … Muốn đâm a…”
Kế tiếp Tô Nhượng liền hung ác mà làm, thanh âm “Phùn phụt phùn phụt” không dứt bên tai.
Nếu Hà Cửu Vi cúi đầu xem, có thể nhìn thấy gậy thịt đâm vào trong bụng là cái hình dạng gì, giống như một cây măng vừa chui từ dưới đất lên.
“Bụng khó chịu… Ha… Ân a…”
Cô không còn khí lực, hai phiến cánh hoa ở miệng hoa huyệt không lại khép, vẫn luôn bị vây ở bên ngoài lăn lộn khuếch trương.
Tô Nhượng mạnh mẽ đem cô trên thân nhấc tới, gậy thịt liền cắm vào một chiều sâu khó có thể tin!
“Đỉnh đến… A a a a… Đến đây…”
Dâʍ ɖị©ɧ ào ào trút xuống như mưa, chảy qua mỗi một bậc cầu thang, ngực hai người gắt gao kề cận, bộ ngực tròn bị ép, ẩm ướt lại bị một cỗ nguồn suối mới thay thế, hương sữa nồng đậm tràn ngập toàn bộ phạm vi hô hấp.
Bên trong hoa huyệt là cảnh nước chảy không dừng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt vờn xung quanh gậy thịt.
Tô Nhượng nhẫn, khi gậy thịt bị siết chặt càng nhanh, qυყ đầυ nóng lòng muốn bắn, tiếp tục đi xuống dưới.
Hắn không cần chuyển động thắt lưng, chỉ dựa vào động tác đi xuống cầu thang có thể làm cho gậy thịt không ngừng mà chọc tới địa phương càng sâu.
“Ha… Đừng động đậy… Em muốn chậm rãi a… A… A a…”
Hà Cửu Vi cong thắt lưng, bụng co rúm, Tô Nhượng không ngừng nhịp điệu sử dụng gậy thịt giống căn chày gỗ mà đâm vào cô, một chút lại càng thêm nặng nề, làm cho cô trực tiếp không khống chế được.
“Ha… Ân a… Mau ngừng a… Ngô…”
Nói xong cô liền cắn một ngụm vào đầu vai Tô Nhượng.
Một cái cắn đơn giản làm cho du͙© vọиɠ của Tô Nhượng càng sâu, hắn đưa một bàn tay đặt ở khe mông của Hà Cửu Vi, tay kia thì trực tiếp chụp trên mông cô.
“Có phải thao, em không đủ thích? Còn dám cắn anh?”
Hắn như nguyện vọng của Hà Cửu Vi mà ngừng lại.
Nhưng hắn còn không bằng không ngừng!
Hà Cửu Vi hối hận không kịp, đợi cô phản ứng lại thì toàn bộ thân thể đã bị xoay người đặt trên lan can băng lãnh cứng rắn.
Mới đi được một phần ba chặng đường, bộ ngực Hà Cửu Vi vừa vặn rũ trên lan can, vì không cho lan can cộm đến mình chỉ có thể dùng sức chống đỡ mặt trên, thừa nhận mưa rền gió dữ phía sau.
Tô Nhượng thật là muốn cô đến nóng nảy!
Một tuần không thao loạn huyệt lại như xử nữ bình thường, vô số cái miệng điên cuồng mυ'ŧ qυყ đầυ, có cảm giác mất hồn không phải hưởng thụ có thể bằng được.
Giờ phút này nhìn cô dưới thân mình, mông cao cao nhếch lên, hai chân chuyển hướng ngậm lấy gậy thịt trong loạn huyệt rong ruổi, dâʍ ŧᏂủy̠ không dứt chảy tí tách, hắn điên cuồng thao.
Trong đầu Tô Nhượng không nghĩ gì khác, chỉ có thao cô, thao cô, thao chết cô!!!
“Thao hỏng rồi… Hỏng rồi a…”
Hà Cửu Vi cảm giác thân dưới của mình đều bị hỏng, bị hai túi tinh hoàn không ngừng va chạm làm cho mông cô như bị đánh lại thống khổ, ngày mai xuống giường khẳng định xanh tím một mảnh.
Nước miếng thu không kịp theo miệng chảy ra, cô thậm chí có thể nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt phía dưới người nào đó. May mắn cô không sợ cao, nếu không chắc cô cũng phải ngất xỉu.
“Thao hư? Ông xã đi công tác nhiều ngày như vậy em không nhớ ông xã sao? A?”
Ba câu hỏi đổi lấy ba cái thao sâu, Hà Cửu Vi khinh bỉ, ngón tay nắm lan can, đầu ngón tay nháy mắt trở nên trắng bệch, cô lại cao trào.
Lúc này núʍ ѵú không giống như trước, vài lần bị áp lực nghẹn khuất, bắn lung tung, sữa màu trắng giống như tiên nữ rải hoa trên mặt sàn lầu một.
Hà Cửu Vi muốn khóc, trong thân thể không ngừng dâng lên kɧoáı ©ảʍ lại làm cho cô kêu dâʍ đãиɠ.
“A a a a a… Muốn làm a…”
Không bị thao hư? Không chỉ có sữa muốn phun, dũng đạo chảy ra nước đều mau bị ép khô! Cô chịu không nổi, miệng đứt quãng co rút không rõ mắng Tô Nhượng.
“Anh mẹ nó vì sao còn không bắn?”
Tô Nhượng vì thủy triều cực nóng đột kích mà cố nén tinh quan, nghe được cô mắng một câu thô tục, nhướn mày lên, lại giống như cùng cô chơi trò chơi, lại ôm chân vắt lên người mình, gậy thịt ở giữa không thoát khỏi hoa huyệt, xoay tròn một vòng, cuồn cuộn nổi lên một đoàn huyệt thịt.
“Nói tục? Hôm nay không thao khóc em, anh không phải họ Tô!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.