Chương 43: Oán Trời Oán Đất Không Thể Nhìn Thấy Tô Nhượng
Trà Hảo Manh Manh
15/03/2024
Editor: Uniirr
Sau một đoạn thời gian, Tô Nhượng tự thể nghiệm đủ loại tư thế cùng với thời gian dài cường hãn đã chứng minh cho Hà Cửu Vi —— Nam nhân không thích bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhất là trên giường.
Hai người tại ngày “Sự cố sớm tiết” sau, xem như chính thức ở cùng một chỗ. Hà Cửu Vi là học sinh cuối cấp III, mà Tô Nhượng cũng có công tác rất bận, cho nên cơ hội để hai người gặp mặt cũng không nhiều.
Hà Cửu Vi lại thích phương thức ở chung như vậy, bất đồng, Tô Nhượng lại muốn mỗi ngày đem cô treo ở trên người làm vật trang sức, cô càng thích loại không gian tự do luyến ái.
Bất quá đã một tuần không gặp…
Hà Cửu Vi nằm trên bàn, ánh mắt dư quang nhìn thấy Chu Thăng lại mân mê gì đó.
“Cậu đang làm gì vậy?” Chu Thăng nói được làm được, cùng Hà Cửu Vi vui vẻ làm anh em.
Tốc độ tay rất nhanh, ở trong di động gõ gõ, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Giữa trưa tan học sẽ đánh bóng rổ, đang mời người!”
“Không thú vị.” Hà Cửu Vi khinh bỉ, cô không thích xem bóng rổ, không phải vì không muốn xem, mà là vì mỗi lần xem bên cạnh đều sẽ có người háo sắc ầm ỹ.
Chu Thăng lúc này mới oa oa kêu.
“Tôi mặc kệ, cậu nhất định phải đi xem!”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi đã nói với bọn họ, cậu sẽ đi xem, bọn họ mới đáp ứng tham gia trận đấu. Bằng không cậu cho rằng ai nguyện ý tham gia trận đấu?”
Cũng đúng, A trung là trường trọng điểm, bầu không khí học tập đậm đà, càng miễn bàn mấy tháng nữa sẽ thi đại học, Chu Thăng học sinh mới này mỗi ngày cà lơ phất phơ muốn tìm chuyện làm.
Dù sao cũng không có việc gì, Hà Cửu Vi chống mặt.
“Tôi đi. Nhưng lần sau cậu không cần tiền trảm hậu tấu*, nếu tôi có việc cậu không phải phóng bồ câu cho người khác?”
*Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Dùng để chỉ những việc làm không chờ cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
“Tôi biết rồi! Tôi biết lần này cậu sẽ đi, bởi vì mỗi ngày cậu đều giống như thi thể không đầu, oán trời oán đất không thể nhìn thấy Tô Nhượng. Mỗi ngày đều nhàm chán như vậy, sao cậu có thể không đi.”
Hà Cửu Vi cầm lấy quyển sách ném lên đầu Chu Thăng.
“Chậc, nói mò mà lại thành thật!”
Tan học, Hà Cửu Vi theo bản năng muốn đi canteen, bị Chu Thăng kéo một hồi.
“Xem trận đấu trước!”
“Ăn cơm trước, bằng không tôi sẽ không đi.” Chu Thăng nghiến răng nghiến lợi.
“Nhất định phải xuất hiện! Bằng không lần sau kêu người sẽ không có.”
Hà Cửu Vi gật đầu, đi trước một bước.
Cơm nước xong xuôi, Hà Cửu Vi chậm rì rì đi đến sân bóng rổ, còn chưa vào đã nghe được tiếng thét đinh tai nhức óc.
Cô khẽ nhíu mày, điệu thấp đi qua đám người, tìm vị trí hẻo lánh ngồi xuống.
Nhưng cũng không gây trở ngại có người phát hiện cô xuất hiện.
Có thể luyện đến vạn chúng chú mục mà không quan tâm, Hà Cửu Vi cũng rất bội phục chính mình. Cô khẽ nhếch cằm, đối với người ngoái nhìn cô nói.
“Xem trận đấu.”
Mọi người mới chú trọng tâm trở về sân bóng.
Nhìn trong chốc lát, Hà Cửu Vi mới phát hiện, thì ra trận này là trận đấu PK với trường trung học thí nghiệm. Chắc là đồng học trước kia của Chu Thăng, quan hệ giống như rất tốt, bầu không khí “Hữu nghị đệ nhất, trận đấu thứ hai” của toàn trường cũng bị xào nóng lên.
Thật vất vả mới kết thúc trận đấu, A trung lấy được một điểm thắng hiểm trường trung học thí nghiệm, còn phải dựa vào quả ba điểm của Chu Thăng.
Điều này làm cho hắn càng đắc ý, khi tiếng còi vang lên cả người đầy mồ hôi chạy đến thính phòng, đứng trước mặt Hà Cửu Vi.
“Thế nào? Tôi lợi hại không?”
Hà Cửu Vi đưa hắn một chai nước.
“Lợi hại. Cách xa tôi ra một chút, hôi quá.”
Chu Thăng thầm nghĩ muốn đánh cô tơi bời, nhưng không hạ thủ được, uống vài ngụm nước kéo tay cô.
“Mang cậu đi gặp bằng hữu của tớ.”
“Bằng hữu nào?”
Hà Cửu Vi đè làn váy, đứng lên.
Chu Thăng nhìn đôi chân tuyết trắng ở trước mặt mình lắc lư, khó tránh khỏi miệng lưỡi khô khốc, hắn ho nhẹ một tiếng mới nói.
“Bạn thân, dẫn cậu đi làm quen hắn.”
“Hắn? Một người?”
“Bằng không cậu cho là tùy tiện liền có một cá nhân có thể làm bằng hữu của tôi?”
Hà Cửu Vi từ chối cho ý kiến, đi chậm rãi sau lưng hắn.
Chu Thăng bĩu môi. “A, bằng hữu của tôi, Mạnh Gia Nam.”
Sau một đoạn thời gian, Tô Nhượng tự thể nghiệm đủ loại tư thế cùng với thời gian dài cường hãn đã chứng minh cho Hà Cửu Vi —— Nam nhân không thích bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhất là trên giường.
Hai người tại ngày “Sự cố sớm tiết” sau, xem như chính thức ở cùng một chỗ. Hà Cửu Vi là học sinh cuối cấp III, mà Tô Nhượng cũng có công tác rất bận, cho nên cơ hội để hai người gặp mặt cũng không nhiều.
Hà Cửu Vi lại thích phương thức ở chung như vậy, bất đồng, Tô Nhượng lại muốn mỗi ngày đem cô treo ở trên người làm vật trang sức, cô càng thích loại không gian tự do luyến ái.
Bất quá đã một tuần không gặp…
Hà Cửu Vi nằm trên bàn, ánh mắt dư quang nhìn thấy Chu Thăng lại mân mê gì đó.
“Cậu đang làm gì vậy?” Chu Thăng nói được làm được, cùng Hà Cửu Vi vui vẻ làm anh em.
Tốc độ tay rất nhanh, ở trong di động gõ gõ, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Giữa trưa tan học sẽ đánh bóng rổ, đang mời người!”
“Không thú vị.” Hà Cửu Vi khinh bỉ, cô không thích xem bóng rổ, không phải vì không muốn xem, mà là vì mỗi lần xem bên cạnh đều sẽ có người háo sắc ầm ỹ.
Chu Thăng lúc này mới oa oa kêu.
“Tôi mặc kệ, cậu nhất định phải đi xem!”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi đã nói với bọn họ, cậu sẽ đi xem, bọn họ mới đáp ứng tham gia trận đấu. Bằng không cậu cho rằng ai nguyện ý tham gia trận đấu?”
Cũng đúng, A trung là trường trọng điểm, bầu không khí học tập đậm đà, càng miễn bàn mấy tháng nữa sẽ thi đại học, Chu Thăng học sinh mới này mỗi ngày cà lơ phất phơ muốn tìm chuyện làm.
Dù sao cũng không có việc gì, Hà Cửu Vi chống mặt.
“Tôi đi. Nhưng lần sau cậu không cần tiền trảm hậu tấu*, nếu tôi có việc cậu không phải phóng bồ câu cho người khác?”
*Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Dùng để chỉ những việc làm không chờ cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
“Tôi biết rồi! Tôi biết lần này cậu sẽ đi, bởi vì mỗi ngày cậu đều giống như thi thể không đầu, oán trời oán đất không thể nhìn thấy Tô Nhượng. Mỗi ngày đều nhàm chán như vậy, sao cậu có thể không đi.”
Hà Cửu Vi cầm lấy quyển sách ném lên đầu Chu Thăng.
“Chậc, nói mò mà lại thành thật!”
Tan học, Hà Cửu Vi theo bản năng muốn đi canteen, bị Chu Thăng kéo một hồi.
“Xem trận đấu trước!”
“Ăn cơm trước, bằng không tôi sẽ không đi.” Chu Thăng nghiến răng nghiến lợi.
“Nhất định phải xuất hiện! Bằng không lần sau kêu người sẽ không có.”
Hà Cửu Vi gật đầu, đi trước một bước.
Cơm nước xong xuôi, Hà Cửu Vi chậm rì rì đi đến sân bóng rổ, còn chưa vào đã nghe được tiếng thét đinh tai nhức óc.
Cô khẽ nhíu mày, điệu thấp đi qua đám người, tìm vị trí hẻo lánh ngồi xuống.
Nhưng cũng không gây trở ngại có người phát hiện cô xuất hiện.
Có thể luyện đến vạn chúng chú mục mà không quan tâm, Hà Cửu Vi cũng rất bội phục chính mình. Cô khẽ nhếch cằm, đối với người ngoái nhìn cô nói.
“Xem trận đấu.”
Mọi người mới chú trọng tâm trở về sân bóng.
Nhìn trong chốc lát, Hà Cửu Vi mới phát hiện, thì ra trận này là trận đấu PK với trường trung học thí nghiệm. Chắc là đồng học trước kia của Chu Thăng, quan hệ giống như rất tốt, bầu không khí “Hữu nghị đệ nhất, trận đấu thứ hai” của toàn trường cũng bị xào nóng lên.
Thật vất vả mới kết thúc trận đấu, A trung lấy được một điểm thắng hiểm trường trung học thí nghiệm, còn phải dựa vào quả ba điểm của Chu Thăng.
Điều này làm cho hắn càng đắc ý, khi tiếng còi vang lên cả người đầy mồ hôi chạy đến thính phòng, đứng trước mặt Hà Cửu Vi.
“Thế nào? Tôi lợi hại không?”
Hà Cửu Vi đưa hắn một chai nước.
“Lợi hại. Cách xa tôi ra một chút, hôi quá.”
Chu Thăng thầm nghĩ muốn đánh cô tơi bời, nhưng không hạ thủ được, uống vài ngụm nước kéo tay cô.
“Mang cậu đi gặp bằng hữu của tớ.”
“Bằng hữu nào?”
Hà Cửu Vi đè làn váy, đứng lên.
Chu Thăng nhìn đôi chân tuyết trắng ở trước mặt mình lắc lư, khó tránh khỏi miệng lưỡi khô khốc, hắn ho nhẹ một tiếng mới nói.
“Bạn thân, dẫn cậu đi làm quen hắn.”
“Hắn? Một người?”
“Bằng không cậu cho là tùy tiện liền có một cá nhân có thể làm bằng hữu của tôi?”
Hà Cửu Vi từ chối cho ý kiến, đi chậm rãi sau lưng hắn.
Chu Thăng bĩu môi. “A, bằng hữu của tôi, Mạnh Gia Nam.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.