Chương 37: Tối Hôm Đó Em Thật Nhiệt Tình
Trà Hảo Manh Manh
15/03/2024
Editor: Uniirr
Hà Cửu Vi đẩy Chu Thăng đang muốn cùng cô tắm uyên ương ra ngoài, nhẹ nhàng khoan khoái tẩy sạch, nhất thời thể xác và tinh thần đều sung sướиɠ.
Mặc áo sơmi Chu Thăng đưa cho, có chút lớn, nhưng cùng cái áo bị xé rách nhìn qua không quá khác nhau, mặc thêm áo khoác, trên lưng đeo cặp sách vẫn là đệ tử tốt.
Chu Thăng đợi nửa ngày mới thấy cô bước ra, lại là bộ dáng thần tiên không dính khỏi lửa nhân gian, ngực lớn mông cong, eo nhỏ chân dài, cho dù là đồng phục cũng không lấn át được ý nhị trong đó.
Hắn lại có cảm giác …
Hà Cửu Vi đạp mắt cá chân hắn một chút. “Thu liễm!”
Nói xong thổi thổi tóc đen có chút ẩm ướt.
“Ở trong này giải quyết tiểu thăng thăng của cậu đi, tôi đi trước.”
Chu Thăng “…” Tức giận nhưng vẫn phải bảo trì mỉm cười.
Xuống lầu đi đến phòng khách không có nhìn thấy ba Chu cùng nam nhân kia, chắc đều đã đi ra ngoài.
May mắn không ở, nếu gặp, Hà Cửu Vi sẽ ngượng ngùng.
Nhà Chu Thăng là một khu biệt thự độc lập, phải đi qua một đoạn đường mới đến cổng lớn. Hà Cửu Vi đi bộ nhẹ nhàng chậm rãi, không phải hưởng thụ mùa xuân vạn vật sống lại, mà là… Vừa mới làm không lâu, bắp đùi đều bủn rủn.
Nếu ra ngoài có thể ngồi xe thì tốt rồi.
Ông trời giống như chiếu cố Hà Cửu Vi, nguyện vọng của cô được thực hiện.
Là nam nhân kia. Hà Cửu Vi dừng bước chân.
Cô hỏi Chu Thăng, Chu Thăng nói nam nhân này là Tô Nhượng.
Đừng nhìn Chu Thăng cà lơ phất phơ, nên biết đều tuyệt đối nghiêm túc.
Lúc ấy Hà Cửu Vi nghĩ, cô quả thật không biết người này.
Tuy nói gần đây thời tiết dần dần ấm áp, nhưng trời đã tối, có chút lạnh.
Tô Nhượng chỉ mặc một cái áo sơmi, Hà Cửu Vi từ xa nhìn lại, dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của cơ bắp.
Hắn tựa người vào cửa xe, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc phát ra ánh lửa mỏng manh. Mà khi hắn nâng đôi mắt nhìn về phía cô, mục sắc rạng rỡ sinh huy, thậm chí so với điếu thuốc trên tay còn lung linh hơn.
Hà Cửu Vi cảm thấy Tô Nhượng rất quen thuộc, cũng không dám tiến lên hỏi rõ ràng. Khí tràng của nam nhân này quá mức cường đại, trực giác nói cho cô không cần trêu chọc.
Nhưng Tô Nhượng đã dập tàn thuốc đi đến chỗ cô, Hà Cửu Vi cũng chỉ có thể kiên trì không rời khỏi.
“Về nhà?” Tô Nhượng thanh âm trầm thấp, đọc nhấn rõ từng chữ, trực tiếp làm cho Hà Cửu Vi nhuyễn nửa người.
Không hiểu vì sao, Hà Cửu Vi không muốn gọi hắn là chú, lại không biết nên gọi hắn là gì, chỉ có gật đầu.
“Dạ.”
Tô Nhượng giống như nhìn ra tâm tư của cô, đột nhiên cúi đầu cười cười, trong không gian yên tĩnh bầu trời đêm xuống có vẻ phá lệ dễ nghe.
“Lên xe, đưa em trở về.”
“Được.” Lòng bàn tay của Hà Cửu Vi xuất hiện mồ hôi.
Hôm nay thật nóng. Cô ở trong lòng vì chính mình không cần khẩn trương mà tìm cái cớ.
“Trời có chút lạnh, lát đem áo khoác của tôi khoác thêm.”
Hà Cửu Vi “…” Ha ha.
Lên xe, không gian trở nên nhỏ hẹp, Hà Cửu Vi nói xong địa chỉ, nhìn ra phía cửa kính.
Khí tràng của Tô Nhượng thật đáng sợ.
Tốc độ xe rất ổn, tiếng nhạc nhu hòa, Hà Cửu Vi có chút khẩn trương dần dần lơi lỏng, có chút mệt.
“Mệt?” Ánh mắt Tô Nhượng nhìn phía trước, lại giống như cái gì cũng không trốn qua mắt hắn.
Hà Cửu Vi cũng không sợ hắn, gật đầu không nói lời nào, biết hắn có thể nhìn thấy mình hồi đáp.
“Ngủ đi.”
Xem đi, đã nói hắn có thể nhìn thấy.
Khi đến nhà Hà Cửu Vi tỉnh tỉnh mê mê bắt đầu khôi phục ý thức. Loại bản năng này rất kỳ quái, cô không phải một người có thể ở hoàn cảnh xa lạ ngủ say, khi đến trong tiềm thức sẽ phát ra tín hiệu, cô nên tỉnh.
Tỉnh lại không khí có chút xấu hổ, hai người một đường không nói chuyện.
Hà Cửu Vi cởi bỏ dây an toàn.
“Cảm ơn ” nghĩ nghĩ “Cảm ơn anh đưa tôi về.”
Tô Nhượng một tay chống tay lái, tay còn lại nâng lên chỉnh lại tóc của Hà Cửu Vi ra sau tai.
Hà Cửu Vi cả người run lên, một luồng điện tê dại truyền qua, nghe được Tô Nhượng dùng âm thanh làm cho người say mê nói với cô ——
“Tối hôm đó em thật nhiệt tình.”
“Thời điểm trốn đi cũng cho tôi một trăm khối, đến bây giờ tôi vẫn còn giữ.”
“Sữa đường của tôi, em đã quên tôi.”
Hà Cửu Vi đẩy Chu Thăng đang muốn cùng cô tắm uyên ương ra ngoài, nhẹ nhàng khoan khoái tẩy sạch, nhất thời thể xác và tinh thần đều sung sướиɠ.
Mặc áo sơmi Chu Thăng đưa cho, có chút lớn, nhưng cùng cái áo bị xé rách nhìn qua không quá khác nhau, mặc thêm áo khoác, trên lưng đeo cặp sách vẫn là đệ tử tốt.
Chu Thăng đợi nửa ngày mới thấy cô bước ra, lại là bộ dáng thần tiên không dính khỏi lửa nhân gian, ngực lớn mông cong, eo nhỏ chân dài, cho dù là đồng phục cũng không lấn át được ý nhị trong đó.
Hắn lại có cảm giác …
Hà Cửu Vi đạp mắt cá chân hắn một chút. “Thu liễm!”
Nói xong thổi thổi tóc đen có chút ẩm ướt.
“Ở trong này giải quyết tiểu thăng thăng của cậu đi, tôi đi trước.”
Chu Thăng “…” Tức giận nhưng vẫn phải bảo trì mỉm cười.
Xuống lầu đi đến phòng khách không có nhìn thấy ba Chu cùng nam nhân kia, chắc đều đã đi ra ngoài.
May mắn không ở, nếu gặp, Hà Cửu Vi sẽ ngượng ngùng.
Nhà Chu Thăng là một khu biệt thự độc lập, phải đi qua một đoạn đường mới đến cổng lớn. Hà Cửu Vi đi bộ nhẹ nhàng chậm rãi, không phải hưởng thụ mùa xuân vạn vật sống lại, mà là… Vừa mới làm không lâu, bắp đùi đều bủn rủn.
Nếu ra ngoài có thể ngồi xe thì tốt rồi.
Ông trời giống như chiếu cố Hà Cửu Vi, nguyện vọng của cô được thực hiện.
Là nam nhân kia. Hà Cửu Vi dừng bước chân.
Cô hỏi Chu Thăng, Chu Thăng nói nam nhân này là Tô Nhượng.
Đừng nhìn Chu Thăng cà lơ phất phơ, nên biết đều tuyệt đối nghiêm túc.
Lúc ấy Hà Cửu Vi nghĩ, cô quả thật không biết người này.
Tuy nói gần đây thời tiết dần dần ấm áp, nhưng trời đã tối, có chút lạnh.
Tô Nhượng chỉ mặc một cái áo sơmi, Hà Cửu Vi từ xa nhìn lại, dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của cơ bắp.
Hắn tựa người vào cửa xe, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc phát ra ánh lửa mỏng manh. Mà khi hắn nâng đôi mắt nhìn về phía cô, mục sắc rạng rỡ sinh huy, thậm chí so với điếu thuốc trên tay còn lung linh hơn.
Hà Cửu Vi cảm thấy Tô Nhượng rất quen thuộc, cũng không dám tiến lên hỏi rõ ràng. Khí tràng của nam nhân này quá mức cường đại, trực giác nói cho cô không cần trêu chọc.
Nhưng Tô Nhượng đã dập tàn thuốc đi đến chỗ cô, Hà Cửu Vi cũng chỉ có thể kiên trì không rời khỏi.
“Về nhà?” Tô Nhượng thanh âm trầm thấp, đọc nhấn rõ từng chữ, trực tiếp làm cho Hà Cửu Vi nhuyễn nửa người.
Không hiểu vì sao, Hà Cửu Vi không muốn gọi hắn là chú, lại không biết nên gọi hắn là gì, chỉ có gật đầu.
“Dạ.”
Tô Nhượng giống như nhìn ra tâm tư của cô, đột nhiên cúi đầu cười cười, trong không gian yên tĩnh bầu trời đêm xuống có vẻ phá lệ dễ nghe.
“Lên xe, đưa em trở về.”
“Được.” Lòng bàn tay của Hà Cửu Vi xuất hiện mồ hôi.
Hôm nay thật nóng. Cô ở trong lòng vì chính mình không cần khẩn trương mà tìm cái cớ.
“Trời có chút lạnh, lát đem áo khoác của tôi khoác thêm.”
Hà Cửu Vi “…” Ha ha.
Lên xe, không gian trở nên nhỏ hẹp, Hà Cửu Vi nói xong địa chỉ, nhìn ra phía cửa kính.
Khí tràng của Tô Nhượng thật đáng sợ.
Tốc độ xe rất ổn, tiếng nhạc nhu hòa, Hà Cửu Vi có chút khẩn trương dần dần lơi lỏng, có chút mệt.
“Mệt?” Ánh mắt Tô Nhượng nhìn phía trước, lại giống như cái gì cũng không trốn qua mắt hắn.
Hà Cửu Vi cũng không sợ hắn, gật đầu không nói lời nào, biết hắn có thể nhìn thấy mình hồi đáp.
“Ngủ đi.”
Xem đi, đã nói hắn có thể nhìn thấy.
Khi đến nhà Hà Cửu Vi tỉnh tỉnh mê mê bắt đầu khôi phục ý thức. Loại bản năng này rất kỳ quái, cô không phải một người có thể ở hoàn cảnh xa lạ ngủ say, khi đến trong tiềm thức sẽ phát ra tín hiệu, cô nên tỉnh.
Tỉnh lại không khí có chút xấu hổ, hai người một đường không nói chuyện.
Hà Cửu Vi cởi bỏ dây an toàn.
“Cảm ơn ” nghĩ nghĩ “Cảm ơn anh đưa tôi về.”
Tô Nhượng một tay chống tay lái, tay còn lại nâng lên chỉnh lại tóc của Hà Cửu Vi ra sau tai.
Hà Cửu Vi cả người run lên, một luồng điện tê dại truyền qua, nghe được Tô Nhượng dùng âm thanh làm cho người say mê nói với cô ——
“Tối hôm đó em thật nhiệt tình.”
“Thời điểm trốn đi cũng cho tôi một trăm khối, đến bây giờ tôi vẫn còn giữ.”
“Sữa đường của tôi, em đã quên tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.