Chương 4: Tiến Vào Từ Phía Trước
Quân Tử Sinh
05/11/2024
Trần Kỳ thuận miệng đáp một câu, trực tiếp vượt qua Trì Niệm đang xách túi, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô, trông chẳng khác gì người lạ.
Người gọi Trần Kỳ là thím Triệu, cũng quen Trì Niệm: “Niệm Niệm về thăm bà Lý à?”
Bà Lý là bà nội cô, Trì Niệm nở nụ cười đối mặt với người dân trong trấn, giọng điệu nhàn nhạt: “Mẹ bảo cháu về lấy chút đồ.”
“Lại xinh đẹp hơn rồi.”
Trì Niệm không nói gì, chỉ cười đáp lại.
“Có bạn trai chưa? Nếu chưa thì thím giới thiệu cho một đứa, con trai nhà họ hàng của thím, cũng giống cháu, tốt nghiệp đại học danh tiếng, đẹp trai lắm, có muốn xem ảnh không?”
Trần Kỳ đang đi phía trước bỗng nhiên mở miệng, ngữ điệu lười biếng, không thèm quay đầu lại: “Thím Triệu, tôi vừa từ vườn rau nhà thím đi qua, có mấy con gà đang vào ăn rau nhà thím đấy.”
Sắc mặt thím Triệu thay đổi: “Sao cậu không nói sớm.” Nói xong, thím vội vã rời đi.
Trần Kỳ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Trì Niệm chậm rãi đi theo phía sau anh, không phải vì muốn bám theo anh, mà là nhà bọn họ ở cùng một hướng, cần đi con đường này trở về.
Người dân trong trấn thường đi ngủ sớm, trên đường lúc này không có bao nhiêu người, đều về nhà ăn cơm, xung quanh ngoài tiếng ve kêu thì yên tĩnh, cộng thêm đèn đường mờ tối, trông rất u ám.
Nhưng vì phía trước có Trần Kỳ, Trì Niệm ngược lại có thể tĩnh tâm nghe tiếng ve kêu.
Hai người không nói gì cả.
Đi khoảng mười phút thì về đến nhà. Nhà Trì Niệm ở bên trái, nhà Trần Kỳ ở đối diện, anh đẩy cửa vào nhà, vẫn không nhìn về phía cô, ngược lại Trì Niệm liếc nhìn bóng lưng anh.
Tối nay Trì Niệm sẽ ở lại Nam Trấn, vì đã quá muộn, không có xe buýt đến trạm tàu điện ngầm.
Cô ở dưới lầu cùng bà nội xem phim truyền hình đến chín giờ tối mới lên lầu tắm rửa, vì chín giờ bà nội phải lên giường đi ngủ đúng giờ.
Đợi đến khi Trì Niệm dọn dẹp đồ đạc trong phòng, tắm rửa xong thì đã là mười giờ tối.
Cô kéo rèm cửa, tầng hai đối diện có một người đứng đó, chính là Trần Kỳ. Nhà bọn họ chỉ cách nhau một con đường, kéo rèm cửa có thể nhìn thấy nhà đối diện.
Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, ngọn lửa đỏ rực đặc biệt nổi bật trong đêm, tầm mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, Trì Niệm quay người xuống lầu, động tác rất nhẹ, không làm ồn bà nội ở tầng một.
Hai phút sau, Trì Niệm đi vào phòng Trần Kỳ, bị anh đè vào cửa rồi hôn.
Rất nhanh, váy của Trì Niệm tụt đến giữa eo thon, người đàn ông dập tắt điếu thuốc, cơ tay nổi lên, cằm khẽ nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu hôn cô, sau đó hạ hông xuống, tiến vào từ phía trước.
Người gọi Trần Kỳ là thím Triệu, cũng quen Trì Niệm: “Niệm Niệm về thăm bà Lý à?”
Bà Lý là bà nội cô, Trì Niệm nở nụ cười đối mặt với người dân trong trấn, giọng điệu nhàn nhạt: “Mẹ bảo cháu về lấy chút đồ.”
“Lại xinh đẹp hơn rồi.”
Trì Niệm không nói gì, chỉ cười đáp lại.
“Có bạn trai chưa? Nếu chưa thì thím giới thiệu cho một đứa, con trai nhà họ hàng của thím, cũng giống cháu, tốt nghiệp đại học danh tiếng, đẹp trai lắm, có muốn xem ảnh không?”
Trần Kỳ đang đi phía trước bỗng nhiên mở miệng, ngữ điệu lười biếng, không thèm quay đầu lại: “Thím Triệu, tôi vừa từ vườn rau nhà thím đi qua, có mấy con gà đang vào ăn rau nhà thím đấy.”
Sắc mặt thím Triệu thay đổi: “Sao cậu không nói sớm.” Nói xong, thím vội vã rời đi.
Trần Kỳ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Trì Niệm chậm rãi đi theo phía sau anh, không phải vì muốn bám theo anh, mà là nhà bọn họ ở cùng một hướng, cần đi con đường này trở về.
Người dân trong trấn thường đi ngủ sớm, trên đường lúc này không có bao nhiêu người, đều về nhà ăn cơm, xung quanh ngoài tiếng ve kêu thì yên tĩnh, cộng thêm đèn đường mờ tối, trông rất u ám.
Nhưng vì phía trước có Trần Kỳ, Trì Niệm ngược lại có thể tĩnh tâm nghe tiếng ve kêu.
Hai người không nói gì cả.
Đi khoảng mười phút thì về đến nhà. Nhà Trì Niệm ở bên trái, nhà Trần Kỳ ở đối diện, anh đẩy cửa vào nhà, vẫn không nhìn về phía cô, ngược lại Trì Niệm liếc nhìn bóng lưng anh.
Tối nay Trì Niệm sẽ ở lại Nam Trấn, vì đã quá muộn, không có xe buýt đến trạm tàu điện ngầm.
Cô ở dưới lầu cùng bà nội xem phim truyền hình đến chín giờ tối mới lên lầu tắm rửa, vì chín giờ bà nội phải lên giường đi ngủ đúng giờ.
Đợi đến khi Trì Niệm dọn dẹp đồ đạc trong phòng, tắm rửa xong thì đã là mười giờ tối.
Cô kéo rèm cửa, tầng hai đối diện có một người đứng đó, chính là Trần Kỳ. Nhà bọn họ chỉ cách nhau một con đường, kéo rèm cửa có thể nhìn thấy nhà đối diện.
Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, ngọn lửa đỏ rực đặc biệt nổi bật trong đêm, tầm mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, Trì Niệm quay người xuống lầu, động tác rất nhẹ, không làm ồn bà nội ở tầng một.
Hai phút sau, Trì Niệm đi vào phòng Trần Kỳ, bị anh đè vào cửa rồi hôn.
Rất nhanh, váy của Trì Niệm tụt đến giữa eo thon, người đàn ông dập tắt điếu thuốc, cơ tay nổi lên, cằm khẽ nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu hôn cô, sau đó hạ hông xuống, tiến vào từ phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.