Chương 31: Chuyện cũ 2
Quỳnh cô nương
24/03/2017
Nếu là trước kia một
là Vương thị vọt vào, hai là phất tay áo bỏ đi, nhưng hôm nay nàng và
trước kia bất đồng rất lớn, chỉ yên lặng đứng chờ.
Chờ khoảng nửa canh giờ, từ bên trong Lâm Tân Mẫn mới kêu một tiếng, gọi hai người vào.
Vương thị đi ở phía trước , LCN theo ở phía sau.
Lúc Vương thị vào đến trong phòng, liền nhìn thấy Lâm Tân Mẫn. Lúc này Lâm Tân Mẫn đang ở sau bàn, tầm mắt hai người ở không trung giao nhau.
Ánh mắt Vương thị bình thản nhu hoà, nàng nhẹ cúi đầu, tựa hồ có phần cam xúc bất an.
Lâm Tân Mẫn đánh giá Vương thị ở trước mặt, Vương thị trong trí nhớ của hắn, đều mặc hồng y như lửa, hay gây sự, đứng ở bên cạnh Vương thị, hắn thường cảm thấy gian nan mệt mỏi.
Nhưng hôm nay Vương thị lại thanh lịch tựa như học sinh mới vậy. Trong mắt nàng tuy còn chút kiêu ngạo, nhưng giờ đã ôn nhu hơn nhiều.
"""Duệ Chi, thiếp đã trở về."" Thanh âm Vương thị mang theo nhu hoà hiếm thấy."
Duệ Chi là tên tự của Lâm Tân Mẫn.
Trước kia hai người cũng từng trải qua đoạn tình núng ý mật, khi đó Vương thị thường gọi Lâm Tân Mẫn như thế.
Hôm nay Vương thị vừa gọi như vậy làm Lâm Tân Mẫn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Khi đó hắn bất quá chỉ là nhi tử một hộ tiểu thương, đi học bên ngoài, vừa vặn kết giao với một vị công tử của Vương gia, vị kia chính là đường ca của Vương thị.
Lần đầu tiên gặp Vương thị là ở trong hoa viên rộng lớn của Vương gia. Vương thị ngồi tren chiếc đu, theo gió đung đưa, làn váy đỏ phiêu phiêu, cô gái xinh đẹp không thể tả, cao quý đến không thể với tới.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không thể tin, đến một ngày kia, hắn lại có thể thú (cưới) được một người đẹp như vậy.
Thẳng đến, thẳng đến...
Thẳng đến ngày đó, thiên tử muốn chọn tú, mà Vương gia có vị nữ tử chưa xuất giá, nên Vương thui phải vội vội vàng vàng tuyển phu để lập gia đình.
Theo đạo lí mà nói, dù là vội vội vàng vàng lập gia đình, cũng không tới phiên hắn, vì có rất nhiều vương tôn công tử chờ Vương thị.
Chỉ là tâm hắn đã động, không nhịn được mà cố gắng tiếp cận Vương thị, không nghĩ rằng hắn thực sự có thể lọt vào mắt xanh của nàng, cứ như vậy, hắn liền thú nàng.
Đương nhiên hắn thích nhất Vương thị cao quý không thể xâm phạm, thế nhưng khi Vương thị đã trở thành nương tử của hắn, hắn tựa hồ cảm thấy hắn có vài phần chênh lệch với Vương thị. (Muanho: Đàn ông không giỏi giang lại còn lắm sĩ diện hão)
Điều hắn muốn không phải một tháng nữ cần cung phụng, hắn muốn chỉ là một người vì hắn sinh con dưỡng cái, cái gì cũng nghe theo hắn. (Muanho: ý là ổng đòi làm trời của người ta ý)
Đến lúc Trần di nương xuất hiện, hắn càng thêm dao động , từng việc lại từng việc, từng chuyện lại từng chuyện xảy ra, hai người lại càng xa nhau.
Chờ khoảng nửa canh giờ, từ bên trong Lâm Tân Mẫn mới kêu một tiếng, gọi hai người vào.
Vương thị đi ở phía trước , LCN theo ở phía sau.
Lúc Vương thị vào đến trong phòng, liền nhìn thấy Lâm Tân Mẫn. Lúc này Lâm Tân Mẫn đang ở sau bàn, tầm mắt hai người ở không trung giao nhau.
Ánh mắt Vương thị bình thản nhu hoà, nàng nhẹ cúi đầu, tựa hồ có phần cam xúc bất an.
Lâm Tân Mẫn đánh giá Vương thị ở trước mặt, Vương thị trong trí nhớ của hắn, đều mặc hồng y như lửa, hay gây sự, đứng ở bên cạnh Vương thị, hắn thường cảm thấy gian nan mệt mỏi.
Nhưng hôm nay Vương thị lại thanh lịch tựa như học sinh mới vậy. Trong mắt nàng tuy còn chút kiêu ngạo, nhưng giờ đã ôn nhu hơn nhiều.
"""Duệ Chi, thiếp đã trở về."" Thanh âm Vương thị mang theo nhu hoà hiếm thấy."
Duệ Chi là tên tự của Lâm Tân Mẫn.
Trước kia hai người cũng từng trải qua đoạn tình núng ý mật, khi đó Vương thị thường gọi Lâm Tân Mẫn như thế.
Hôm nay Vương thị vừa gọi như vậy làm Lâm Tân Mẫn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Khi đó hắn bất quá chỉ là nhi tử một hộ tiểu thương, đi học bên ngoài, vừa vặn kết giao với một vị công tử của Vương gia, vị kia chính là đường ca của Vương thị.
Lần đầu tiên gặp Vương thị là ở trong hoa viên rộng lớn của Vương gia. Vương thị ngồi tren chiếc đu, theo gió đung đưa, làn váy đỏ phiêu phiêu, cô gái xinh đẹp không thể tả, cao quý đến không thể với tới.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không thể tin, đến một ngày kia, hắn lại có thể thú (cưới) được một người đẹp như vậy.
Thẳng đến, thẳng đến...
Thẳng đến ngày đó, thiên tử muốn chọn tú, mà Vương gia có vị nữ tử chưa xuất giá, nên Vương thui phải vội vội vàng vàng tuyển phu để lập gia đình.
Theo đạo lí mà nói, dù là vội vội vàng vàng lập gia đình, cũng không tới phiên hắn, vì có rất nhiều vương tôn công tử chờ Vương thị.
Chỉ là tâm hắn đã động, không nhịn được mà cố gắng tiếp cận Vương thị, không nghĩ rằng hắn thực sự có thể lọt vào mắt xanh của nàng, cứ như vậy, hắn liền thú nàng.
Đương nhiên hắn thích nhất Vương thị cao quý không thể xâm phạm, thế nhưng khi Vương thị đã trở thành nương tử của hắn, hắn tựa hồ cảm thấy hắn có vài phần chênh lệch với Vương thị. (Muanho: Đàn ông không giỏi giang lại còn lắm sĩ diện hão)
Điều hắn muốn không phải một tháng nữ cần cung phụng, hắn muốn chỉ là một người vì hắn sinh con dưỡng cái, cái gì cũng nghe theo hắn. (Muanho: ý là ổng đòi làm trời của người ta ý)
Đến lúc Trần di nương xuất hiện, hắn càng thêm dao động , từng việc lại từng việc, từng chuyện lại từng chuyện xảy ra, hai người lại càng xa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.