Chương 70: Cướp
Quỳnh cô nương
20/12/2021
Cây trâm cài màu vàng nhạt, trên đó còn gắn thêm một viên hạt châu màu trắng, nhìn rất trang nhã.
Nhưng dù có lịch sự tao nhã đến đâu, thì đó cũng là đồ vật dành cho nữ tử dùng, thông thường mà nói, các nam tử sẽ không có hứng thú với nó.
Nhưng lúc này, ánh mắt của vị nam tử mặc thanh y lại có chút xuất thần khi nhìn cây trâm vàng nhạt này.
Nam tử bạch y ở bên cạnh, liền cười nói:"Trình công tử, huynh đang suy nghĩ gì vậy?"
Quả không sai, vị nam tử này lại chính là Trình Tri Quân, Trình Tri Quân chỉ mỉm cười, sau đó liền đặt cây trâm vàng vào bên trong tay áo, rồi nói:"Chẳng qua ta thấy cây trâm này có chút quen mắt."
Sau cùng, Trình Tri Quân chỉ cười nói:"Đỗ công tử, chúng ta đi thôi."
Nếu Lâm Cảnh Nhàn ở đây, hẳn là có thể nhận thấy được, vị Đỗ công tử này có chút quen mắt, vị này chính là cái người mà nàng vô tình đụng phải ở quán trà ngày đó.
Đỗ công tử cười ôn hòa, nói:"Ta ở thành Thanh Châu này, không thể tiếp xúc nhiều, sau này còn có một vài chuyện, phải làm phiền đến huynh rồi."
Trình Tri Quân cười tiêu sái, nói: "Đây là chuyện đương nhiên."
Một lúc sau, công tử bạch y đã rẽ vào ngõ nhỏ, nhìn dáng vẻ trông như đang muốn ẩn trốn vào trong những ngôi nhà chung quanh.
Không biết vị Đỗ công tử này là người như thế nào, nhưng dựa theo khí độ mà nói, hắn không nên sống ở những nơi như vậy, có lẽ, hiện giờ hắn ở lại nơi này, chắc là chỉ để che mắt thiên hạ, có phải không?
Tả Kiếm chính là người hầu kiêm thị vệ của Trình Tri Quân, lúc này tất nhiên là không thể vắng mặt được.
Lúc này, từ phía sau hắn đã đuổi theo kịp, nhìn thấy Trình Tri Quân, liền vội nói:"Công tử, trời sắp mưa, chúng ta mau trở về sớm thôi."
Vừa nói, thì trên bầu trời đã rơi từng hạt mưa nhỏ xuống đất.
Lúc này, Trình Tri Quân lấy cây trâm vàng từ trong tay áo ra, dùng ngón tay xoa nhẹ nó, cây trâm hoa vàng này, hắn đã từng thấy Lâm Cảnh Nhàn đeo qua.
Không biết là vì sao, bây giờ nhìn thấy cây trâm hoa xuất hiện tại nơi này, trong lòng hắn có chút bất an.
Cũng vì như thế, rõ ràng hắn có thể cùng Đỗ công tử tán ngẫu trò chuyện một lát. Nhưng vào lúc này, hắn lại không nói, mà để Đỗ công tử đi về trước.
Trình Tri Quân cầm lấy cây trâm lên, đặt lên mũi ngửi nhẹ.
Ngay sau đó, hắn lập tức cau mày lại, mùi hương này rõ ràng chỉ thuộc về vị thiếu nữ thanh u kia.
Cái hương vị này, vẫn khiến cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Tả Kiếm nhìn thấy công tử nhà mình cầm cây trâm hoa đến xuất thần, hắn thoáng nhìn Trình Tri Quân, dường như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống, không dám mở miệng.
Chỉ là, trong lòng hắn suy nghĩ, ai không mù cũng có thể nhìn ra được, đây là đồ vật của nữ tử, vì sao bây giờ, lại có thể xuất hiện trong tay của công tử nhà hắn được chứ?
Nó là của vị cô nương nào đây?
Mặc dù Tả Kiếm đã từng gặp qua Lâm Cảnh Nhàn, nhưng hắn chưa bao giờ để ý đến việc Lâm Cảnh Nhàn đeo cây trâm hoa dạng gì.
Trình Tri Quân còn có thể để ý tới sao?
Có lẽ, Trình Tri Quân chính là một người vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, hoặc có lẽ là còn nguyên nhân khác.
Nói tóm lại, Trình Tri Quân thực sự chú ý tới cây trâm hoa này.
Cuối cùng, Tả Kiếm vẫn không kìm chế được, liền nói:"Công tử, thân thể người vẫn luôn không tốt, nếu để mắc mưa, sợ sẽ sinh bệnh mất."
Lúc này, Trình Tri Quân mới đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bước nhanh đi về phía trước!
Tả Kiếm vội vàng đuổi theo, ở phía sau nói:"Công tử! Ngài định làm gì? Ngài có chuyện gì quan trọng, cứ phân phó ta làm là được rồi, nếu để mắc mưa, thì cơ thể làm sao mới tốt được đây?"
Lúc này, Trình Tri Quân mới nhận thấy rằng, dường như hắn có chút vội vàng rồi.
Trình Tri Quân hồi phục tinh thần lại, chợt phát hiện, cây trâm hoa này là của Lâm Cảnh Nhàn, tại sao lại xuất hiện ở đây, thực khiến hắn phải nghi ngờ. Nhưng nó thì có liên quan gì đến hắn đâu chứ.
Hắn thực sự không nên lo lắng đến như vậy.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng hắn không tránh khỏi có chút sốt ruột lo lắng.
Trình Tri Quân nhìn nhìn sắc trời, phân phó cho Tả Kiếm: "Ngươi nhờ người đến Lâm phủ hỏi thăm một chút, Lâm đại cô nương có ở trong phủ không."
Nói đến đây, Trình Tri Quân hơi khựng lại, nghĩ nghĩ nếu Lâm Cảnh Nhàn đã muốn lẻn ra ngoài thì sẽ không để người khác biết được, vì thế lại phân phó thêm một câu:"Ngươi tự đến đó đi."
Tả Kiếm trợn to mắt nhìn Trình Tri Quân, hắn tự mình đi đến đó?
Đối với mệnh lệnh của công tử, hắn luôn quán triệt chấp hành, nhưng lại bảo hắn đích thân đến Lâm phủ, ý của công tử là, không cần một tiểu nha hoàn đến đó hỏi thăm, mà chính là, muốn hắn ẩn núp dò tin Lâm phủ...
Nói trắng ra là, như một tên ăn trộm, lặng lẽ lẻn vào Lâm phủ, điều tra một chút.
Dù sao, Trình Tri Quân đã nói đến như vậy rồi, Tả Kiếm chung quy cũng không thể phản bác lại, liền gật đầu nói:"Thuộc hạ sẽ đi ngay."
Lúc này Tả Kiếm xưng hô là thuộc hạ, có thể thấy được, Tả Kiếm không chỉ đơn thuần chỉ là một tên hầu.
Tả Kiếm lo lắng nhìn Trình Tri Quân, muốn hỏi Trình Tri Quân tiếp theo sẽ làm gì, chẳng nhẽ ngài muốn đứng đây dầm mưa sao?
Còn không đợi Tả Kiếm hỏi, Trình Tri Quân đã nhanh chóng rời đi.
Tả Kiếm không còn lựa chọn nào khác, đành phải đến Lâm phủ trước.
Về phần làm sao để liên lạc được với Trình Tri Quân, đây không phải là việc khó gì, bọn họ có cách riêng của mình.
...
Lại nói về phía Lâm Cảnh Nhàn, bị nhét trong xe ngựa, lảo đảo lắc lư rời khỏi cổng thành.
Lâm Cảnh Nhàn cố hết sức lấy lại bình tĩnh, đầu tiên, nàng mở miệng nói:"Thải Liên?"
Thải Liên ở bên cạnh, mang theo tiếng khóc nức nở vang lên:"Tiểu thư, em không sao."
Lâm Cảnh Nhàn yên tâm một chút, chỉ cần hiện giờ mọi người không sao, thì mọi chuyện cũng không quá tệ.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Cảnh Nhàn vang lên:"Các người là ai?Bọn ta không thù không oán, ngươi bắt bọn ta làm gì?"
Không có tiếng trả lời, Lâm Cảnh Nhàn lại nói:"Nếu các ngươi muốn tiền, có thể nói ra."
Nếu là vì tiền, Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy, tiền chỉ là vật ngoài thân, sự an toàn của nàng và Thải Liên mới là điều quan trọng.
Trả lời Lâm Cảnh Nhàn chỉ là một sự im lặng lạnh lùng, rõ ràng người bắt cóc Lâm Cảnh Nhàn cũng không muốn nói chuyện với nàng.
Lâm Cảnh Nhàn khẽ cắn môi nói: "Rốt cuộc, các ngươi muốn cái gì?Muốn chém, muốn giết, thì cứ đến đi!"
Có lẽ bởi vì sự điềm tỉnh và vững vàng của Lâm Cảnh Nhàn, trông thực sự không giống những cô gái con nhà tiểu thư, điều đó làm thu hút sự chú ý của đối phương.
Một giọng khàn khàn lạnh lùng vang lên:"Bọn ta là ai? Ngươi không cần phải biết!"
Lâm Cảnh Nhàn im lặng, nghe nghe, chợt cảm thấy âm thanh này dường như có chút quen tai.
Nàng đã nghe qua giọng nói này ở đâu rồi?
Nàng có chút phân biệt không rõ.
Lâm Cảnh Nhàn nhíu mày suy nghĩ, vì nàng cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nói không chừng nàng đã đắc tội với chủ nhân giọng nói này, nhưng rốt cuộc hắn là ai?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Cảnh Nhàn cũng nghĩ không ra.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng mưa tí tách, hạt mưa càng lúc càng nặng hạt.
Nhưng dù có lịch sự tao nhã đến đâu, thì đó cũng là đồ vật dành cho nữ tử dùng, thông thường mà nói, các nam tử sẽ không có hứng thú với nó.
Nhưng lúc này, ánh mắt của vị nam tử mặc thanh y lại có chút xuất thần khi nhìn cây trâm vàng nhạt này.
Nam tử bạch y ở bên cạnh, liền cười nói:"Trình công tử, huynh đang suy nghĩ gì vậy?"
Quả không sai, vị nam tử này lại chính là Trình Tri Quân, Trình Tri Quân chỉ mỉm cười, sau đó liền đặt cây trâm vàng vào bên trong tay áo, rồi nói:"Chẳng qua ta thấy cây trâm này có chút quen mắt."
Sau cùng, Trình Tri Quân chỉ cười nói:"Đỗ công tử, chúng ta đi thôi."
Nếu Lâm Cảnh Nhàn ở đây, hẳn là có thể nhận thấy được, vị Đỗ công tử này có chút quen mắt, vị này chính là cái người mà nàng vô tình đụng phải ở quán trà ngày đó.
Đỗ công tử cười ôn hòa, nói:"Ta ở thành Thanh Châu này, không thể tiếp xúc nhiều, sau này còn có một vài chuyện, phải làm phiền đến huynh rồi."
Trình Tri Quân cười tiêu sái, nói: "Đây là chuyện đương nhiên."
Một lúc sau, công tử bạch y đã rẽ vào ngõ nhỏ, nhìn dáng vẻ trông như đang muốn ẩn trốn vào trong những ngôi nhà chung quanh.
Không biết vị Đỗ công tử này là người như thế nào, nhưng dựa theo khí độ mà nói, hắn không nên sống ở những nơi như vậy, có lẽ, hiện giờ hắn ở lại nơi này, chắc là chỉ để che mắt thiên hạ, có phải không?
Tả Kiếm chính là người hầu kiêm thị vệ của Trình Tri Quân, lúc này tất nhiên là không thể vắng mặt được.
Lúc này, từ phía sau hắn đã đuổi theo kịp, nhìn thấy Trình Tri Quân, liền vội nói:"Công tử, trời sắp mưa, chúng ta mau trở về sớm thôi."
Vừa nói, thì trên bầu trời đã rơi từng hạt mưa nhỏ xuống đất.
Lúc này, Trình Tri Quân lấy cây trâm vàng từ trong tay áo ra, dùng ngón tay xoa nhẹ nó, cây trâm hoa vàng này, hắn đã từng thấy Lâm Cảnh Nhàn đeo qua.
Không biết là vì sao, bây giờ nhìn thấy cây trâm hoa xuất hiện tại nơi này, trong lòng hắn có chút bất an.
Cũng vì như thế, rõ ràng hắn có thể cùng Đỗ công tử tán ngẫu trò chuyện một lát. Nhưng vào lúc này, hắn lại không nói, mà để Đỗ công tử đi về trước.
Trình Tri Quân cầm lấy cây trâm lên, đặt lên mũi ngửi nhẹ.
Ngay sau đó, hắn lập tức cau mày lại, mùi hương này rõ ràng chỉ thuộc về vị thiếu nữ thanh u kia.
Cái hương vị này, vẫn khiến cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Tả Kiếm nhìn thấy công tử nhà mình cầm cây trâm hoa đến xuất thần, hắn thoáng nhìn Trình Tri Quân, dường như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống, không dám mở miệng.
Chỉ là, trong lòng hắn suy nghĩ, ai không mù cũng có thể nhìn ra được, đây là đồ vật của nữ tử, vì sao bây giờ, lại có thể xuất hiện trong tay của công tử nhà hắn được chứ?
Nó là của vị cô nương nào đây?
Mặc dù Tả Kiếm đã từng gặp qua Lâm Cảnh Nhàn, nhưng hắn chưa bao giờ để ý đến việc Lâm Cảnh Nhàn đeo cây trâm hoa dạng gì.
Trình Tri Quân còn có thể để ý tới sao?
Có lẽ, Trình Tri Quân chính là một người vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, hoặc có lẽ là còn nguyên nhân khác.
Nói tóm lại, Trình Tri Quân thực sự chú ý tới cây trâm hoa này.
Cuối cùng, Tả Kiếm vẫn không kìm chế được, liền nói:"Công tử, thân thể người vẫn luôn không tốt, nếu để mắc mưa, sợ sẽ sinh bệnh mất."
Lúc này, Trình Tri Quân mới đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bước nhanh đi về phía trước!
Tả Kiếm vội vàng đuổi theo, ở phía sau nói:"Công tử! Ngài định làm gì? Ngài có chuyện gì quan trọng, cứ phân phó ta làm là được rồi, nếu để mắc mưa, thì cơ thể làm sao mới tốt được đây?"
Lúc này, Trình Tri Quân mới nhận thấy rằng, dường như hắn có chút vội vàng rồi.
Trình Tri Quân hồi phục tinh thần lại, chợt phát hiện, cây trâm hoa này là của Lâm Cảnh Nhàn, tại sao lại xuất hiện ở đây, thực khiến hắn phải nghi ngờ. Nhưng nó thì có liên quan gì đến hắn đâu chứ.
Hắn thực sự không nên lo lắng đến như vậy.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng hắn không tránh khỏi có chút sốt ruột lo lắng.
Trình Tri Quân nhìn nhìn sắc trời, phân phó cho Tả Kiếm: "Ngươi nhờ người đến Lâm phủ hỏi thăm một chút, Lâm đại cô nương có ở trong phủ không."
Nói đến đây, Trình Tri Quân hơi khựng lại, nghĩ nghĩ nếu Lâm Cảnh Nhàn đã muốn lẻn ra ngoài thì sẽ không để người khác biết được, vì thế lại phân phó thêm một câu:"Ngươi tự đến đó đi."
Tả Kiếm trợn to mắt nhìn Trình Tri Quân, hắn tự mình đi đến đó?
Đối với mệnh lệnh của công tử, hắn luôn quán triệt chấp hành, nhưng lại bảo hắn đích thân đến Lâm phủ, ý của công tử là, không cần một tiểu nha hoàn đến đó hỏi thăm, mà chính là, muốn hắn ẩn núp dò tin Lâm phủ...
Nói trắng ra là, như một tên ăn trộm, lặng lẽ lẻn vào Lâm phủ, điều tra một chút.
Dù sao, Trình Tri Quân đã nói đến như vậy rồi, Tả Kiếm chung quy cũng không thể phản bác lại, liền gật đầu nói:"Thuộc hạ sẽ đi ngay."
Lúc này Tả Kiếm xưng hô là thuộc hạ, có thể thấy được, Tả Kiếm không chỉ đơn thuần chỉ là một tên hầu.
Tả Kiếm lo lắng nhìn Trình Tri Quân, muốn hỏi Trình Tri Quân tiếp theo sẽ làm gì, chẳng nhẽ ngài muốn đứng đây dầm mưa sao?
Còn không đợi Tả Kiếm hỏi, Trình Tri Quân đã nhanh chóng rời đi.
Tả Kiếm không còn lựa chọn nào khác, đành phải đến Lâm phủ trước.
Về phần làm sao để liên lạc được với Trình Tri Quân, đây không phải là việc khó gì, bọn họ có cách riêng của mình.
...
Lại nói về phía Lâm Cảnh Nhàn, bị nhét trong xe ngựa, lảo đảo lắc lư rời khỏi cổng thành.
Lâm Cảnh Nhàn cố hết sức lấy lại bình tĩnh, đầu tiên, nàng mở miệng nói:"Thải Liên?"
Thải Liên ở bên cạnh, mang theo tiếng khóc nức nở vang lên:"Tiểu thư, em không sao."
Lâm Cảnh Nhàn yên tâm một chút, chỉ cần hiện giờ mọi người không sao, thì mọi chuyện cũng không quá tệ.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Cảnh Nhàn vang lên:"Các người là ai?Bọn ta không thù không oán, ngươi bắt bọn ta làm gì?"
Không có tiếng trả lời, Lâm Cảnh Nhàn lại nói:"Nếu các ngươi muốn tiền, có thể nói ra."
Nếu là vì tiền, Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy, tiền chỉ là vật ngoài thân, sự an toàn của nàng và Thải Liên mới là điều quan trọng.
Trả lời Lâm Cảnh Nhàn chỉ là một sự im lặng lạnh lùng, rõ ràng người bắt cóc Lâm Cảnh Nhàn cũng không muốn nói chuyện với nàng.
Lâm Cảnh Nhàn khẽ cắn môi nói: "Rốt cuộc, các ngươi muốn cái gì?Muốn chém, muốn giết, thì cứ đến đi!"
Có lẽ bởi vì sự điềm tỉnh và vững vàng của Lâm Cảnh Nhàn, trông thực sự không giống những cô gái con nhà tiểu thư, điều đó làm thu hút sự chú ý của đối phương.
Một giọng khàn khàn lạnh lùng vang lên:"Bọn ta là ai? Ngươi không cần phải biết!"
Lâm Cảnh Nhàn im lặng, nghe nghe, chợt cảm thấy âm thanh này dường như có chút quen tai.
Nàng đã nghe qua giọng nói này ở đâu rồi?
Nàng có chút phân biệt không rõ.
Lâm Cảnh Nhàn nhíu mày suy nghĩ, vì nàng cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nói không chừng nàng đã đắc tội với chủ nhân giọng nói này, nhưng rốt cuộc hắn là ai?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Cảnh Nhàn cũng nghĩ không ra.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng mưa tí tách, hạt mưa càng lúc càng nặng hạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.