Chương 73: Hoài Thanh
Quỳnh cô nương
20/12/2021
Lâm Cảnh Nhàn thần bí, liếc nhìn Hắc Hổ. Vẻ mặt hiện giờ của nàng tựa như đang nhìn thấy một kẻ ngốc vậy.
Hắc Hổ này, tuy rằng là thổ phỉ, nhưng thật ra cũng không có làm ra mấy việc xấu gì.
Hơn nữa hắn luôn ở trên núi, tuy rằng có chút gian xảo, nhưng vẫn chỉ là một kẻ ngốc nghếch làm càn, làm bậy mà thôi.
Cứ như thế liền, bị Lâm Cảnh Nhàn lừa đi mất.
Lâm Cảnh Nhàn thấp giọng nói:"Chẳng lẽ ngươi không biết, Nhị đương gia và thiếu trại chủ có chút…có chút cái đó sao…"
Lâm Cảnh Nhàn nói đến đây, liền không nói nữa.
Điều này lại càng khiến Hắc Hổ thêm bối rối, cái đó là cái gì?
Chỉ nghe được Lâm Cảnh Nhàn mỉm cười, nói thêm một câu:"Ta mà nói với Nhị đương gia, ta là bằng hữu của thiếu trại chủ, ngươi nói xem, hắn sẽ phải làm sao? Cái này có chút khó xử…. Đến lúc đó nếu hai người đó lại vì chuyện này mà đánh nhau, thì sẽ ảnh hưởng đến hòa khí huynh đệ của các ngươi nha."
"Ta không muốn Hoài Thanh phải khó xử, nếu hắn nhận ra ta, lúc đó ta sẽ không nói là bị Nhị đương gia bắt cóc, mà chỉ nói ta đến đây với tư cách là khách mà thôi. Bằng cách này, chẳng phải sẽ biến cuộc tranh đấu thành bức tranh tơ lụa thôi sao?" Lâm Cảnh Nhàn lại tiếp tục lừa dối Hắc Hổ.
Hoài Thanh, chính là tên của thiếu trại chủ.
Mọi người ở thành Thanh Châu đều biết, cho nên, khi Lâm Cảnh Nhàn nói ra cái tên này, cũng chẳng mấy gì lạ.
Hắc hổ nhìn Lâm Cảnh Nhàn, ngẩn người một chút. Dựa theo ý của Lâm Cảnh Nhàn mà nói, thì thiếu trại chủ và Nhị đương gia có chút gì đó không hợp nhau, ờ ha, chuyện này quả nhiên đúng là như thế, mọi người ai cũng có thể nhìn ra được.
Nhị đương gia lại bị một đứa tiểu tử còn chưa dứt sữa như thiếu trại chủ đè ép, ít nhiều cũng sẽ có mấy phần không phục.
Nhưng cho dù không phục thì cũng không có cách gì, trong trại này, có rất nhiều anh em kết bái huynh đệ với đại đương gia, nên bọn họ đều rất trung thành với thiếu trại chủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hắc Hổ cảm thấy, những gì vừa rồi Lâm Cảnh Nhàn nói cũng có đạo lý, nhìn sơ chuyện của trại này, đúng là nàng rất hiểu rõ, có lẽ nàng ấy thực sự là bằng hữu của thiếu trại chủ rồi.
Hắc hổ hừ một tiếng mở miệng nói:"Coi như lời cô nói là sự thật, thì liên quan gì đến ta chứ?" Hắn không phải là loại người một lòng vì trại này mà phải xuy xét thiệt hơn đâu.
Lâm Cảnh Nhàn lấy ra trong tay áo một chiếc vòng, là vòng vàng, vừa thấy liền biết nó rất có giá trị.
Nhị đương gia kia không biết là đang tính toán gì nữa, lại không lục soát đồ đạc trên người nàng.
"Thứ này vẫn luôn ở trong tay áo của ta, không ai biết hết. Ngươi cầm lấy đi. Chỉ cần ta không nói, thì thứ này chính là của ngươi." Lâm Cảnh Nhàn duỗi tay đưa đồ vật đến cho hắn, giọng nói rất rõ ràng.
Quả nhiên, nói nhiều thì cũng vô nghĩ, nó không hấp dẫn bằng một thứ có giá trị hơn.
Ánh mắt Hắc Hổ lấp lánh ánh sáng, cho dù hắn có làm tiền Lâm Cảnh Nhàn đi nữa, thì những thứ này cũng đâu có nằm trong kho của trại chứ, cho nên không liên quan gì đến hắn cả.
Thứ trước mắt này, chỉ cần cô nương không mở miệng nói ra, thì rõ ràng đó chính là của hắn.
Nhìn nhìn vòng tay, có thể đổi được năm mươi lạng bạc trắng, quả là một số tiền không hề nhỏ ….
Nhìn thấy Hắc Hổ đã động lòng, Lâm Cảnh Nhàn liền yêu cầu Thải Liên đổ hết tiền trong ví ra, rồi nói:"Mấy thứ này cũng không có ai biết, ngươi chung quy cũng đâu thể làm thổ phỉ cả đời, đúng không? Với hai thứ này, ngươi có thể đi mua một ít đất đai, thậm chí còn có thể cưới được một nàng dâu, ở trang trại này, lấy đâu ra cô nương để ngươi có thể cưới được chứ?"
Lâm Cảnh Nhàn nói ra những lời này đều hướng theo lợi ích của Hắc Hổ.
Lúc này, Hắc Hổ đã bị đứng hình một chút, sau đó liền hỏi:"Ngươi muốn chuyển lời gì đến thiếu trại chủ?"
Lâm Cảnh Nhàn chớp mắt nói:"Chỉ cần ngươi nói với Hoài Thanh rằng, ta là người nhà họ Trương, và trong đêm sinh nhật một tuổi của hắn, ta biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó!"
Hắc Hổ không rõ lý do là gì, nhưng sau khi cầm đồ của Lâm Cảnh Nhàn rồi, hắn ta cũng nên làm gì đó thôi.
Lâm Cảnh Nhàn không lo lắng chuyện Hắc Hổ sẽ lừa nàng. Bởi vì, nếu hắn lừa nàng, thì nàng sẽ đem chuyện hắn lấy trộm đồ nàng nói ra.
Còn đưa mấy thứ này ra, kỳ thực không phải cho hắn, mà chỉ muốn tìm một người chạy vặt cho mình thôi.
Hắn giống Chu bà tử, đã cầm đồ nàng, đương nhiên không thể không làm việc cho nàng.
Một lúc sau, cánh cửa bị khóa, lại lần nữa được mở ra.
Thứ xuất hiện ở cửa chính là một vị thiếu niên mặc y phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt vào nhau, khi nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, hắn liền hỏi:"Ngươi nói, ngươi biết được chuyện xảy ra đêm hôm đó?"
Lâm Cảnh Nhàn liếc mắt nhìn người này một cái, ở kiếp trước, cô đã có một lần nhìn thấy Hoài Thanh.
Lúc đó, Hoài Thanh nhận tiền, liền thả người, hắn chính là một người ngay thẳng, thậm chí còn cho người hộ tống nàng ra khỏi núi Hổ Đầu này.
Lâm Cảnh Nhàn không sợ Hoài Thanh, nghĩ đến chuyện lúc trước, thậm chí nàng còn có chút đồng tình với hắn.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn nhìn hoài thanh nói:"Ngươi phải thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết, hôm đó đã xảy ra chuyện gì!"
Hoài Thanh không hiểu là vì sao, lại có chút kích động, cả người bay lên, túm lấy cổ của Lâm Cảnh Nhàn, nói: "Đừng có mà nhiều lời! Nói cho ta biết, hôm đó chuyện là như thế nào!"
Giọng nói của Hoài Thanh mang theo chút tối tăm ảm đạm, tựa như sấm rền trong cơn mưa.
Trong mắt hắn dường như có một ngọn lửa đỏ thẫm, khiến người nhìn đến cũng có chút sợ hãi không thôi.
Lâm Cảnh Nhàn kho khan kịch liệt nói:"Phó Hoài Thanh! Ngươi buông ta ra!"
Phó…… Hoài thanh sao?
Danh hiệu này, cái họ này là thuộc về mẫu thân hắn, trước khi theo phụ thân, hắn mang họ Phó…
Lúc này, Hoài Thanh liền bị kích thích không ít, tìm lại được một chút lý trí, liền buông Lâm Cảnh Nhàn ra. Chẳng qua, hắn mang ánh nhìn nguy hiểm nói với Lâm Cảnh Nhàn:"Cô là ai? Rốt cuộc, cô biết được những gì?"
Lâm Cảnh Nhàn nhớ lại trong đầu những hồi ức mà kiếp trước nàng đã biết.
Nàng mở miệng nói:"Mẫu thân ngươi chính tiểu thư của Phó gia, phụ thân ngươi chính là một tên thổ phỉ.”
Chỉ bằng một câu nói, Lâm Cảnh Nhàn đã nói lên lai lịch của Phó Hoài Thanh.
Hiện giờ cả nhà Phó gia đã di chuyển lên kinh đô rồi, trước kia ở thành Thanh Châu này, cũng là một trong những gia đình giàu có nhất.
Lâm Cảnh Nhàn lại tiếp tục nói:"Lúc ngươi một tuổi, ngày đó, mẫu thân ngươi, đã thắt cổ tự vẫn."
"Hoặc là, có thể nói, bà không tự thắt cổ tự vẫn, mà chính là bị người ta hại chết."
Ban đầu, vị tiểu thư của Phó gia bị thổ phỉ bắt cóc lên núi Đầu Hổ.
Nhưng cô ấy lại đem lòng yêu phụ thân của Phó Hoài Thanh.
Sau đó liền mang thai, nhưng Phó gia làm sao có thể gả tam tiểu thư cho tên thổ phỉ được?
Vì thế liền dựng lên màn kịch đánh gẫy uyên ương.
Phụ thân của Phó Hoài Thanh bị quan phủ bắt đi, Phó tiểu thư đành phải trở lại Phó gia, vì nghĩ rằng sẽ đổi lại được một mạng cho phụ thân của Phó Hoài Thanh.
Lúc đó, Phó tiểu thư đã có thai, tất nhiên Phó gia làm sao có thể chịu được. Bọn họ muốn hủy đứa nhỏ này. Lúc ấy, Phó lão phu nhân còn sống, cho nên có chút thương tiếc cho vị tam tiểu thư này, chỉ nói tam tiểu thư đã bị thổ phỉ bắt qua, gả đi cũng không ai thèm, nếu không có hài tử, thì thực quá đáng thương.
Cứ như vậy, đứa nhỏ liền được lưu lại.
Phó tiểu thư được bố trí dưỡng thai trong bí mật. Sau khi sinh hạ đưá nhỏ.
Bề ngoài, thì bảo là nhận nuôi, mọi người cũng chỉ biết vị phó tiểu thư này từng bị thổ phỉ bắt cóc, làm mất thanh danh, còn đứa nhỏ, họ thực sự không biết là từ đâu đến.
Cho dù có phỏng đoán, nhưng cũng không thể đoán ra được phụ thân của Phó Hoài Thanh là kẻ nào.
Hắc Hổ này, tuy rằng là thổ phỉ, nhưng thật ra cũng không có làm ra mấy việc xấu gì.
Hơn nữa hắn luôn ở trên núi, tuy rằng có chút gian xảo, nhưng vẫn chỉ là một kẻ ngốc nghếch làm càn, làm bậy mà thôi.
Cứ như thế liền, bị Lâm Cảnh Nhàn lừa đi mất.
Lâm Cảnh Nhàn thấp giọng nói:"Chẳng lẽ ngươi không biết, Nhị đương gia và thiếu trại chủ có chút…có chút cái đó sao…"
Lâm Cảnh Nhàn nói đến đây, liền không nói nữa.
Điều này lại càng khiến Hắc Hổ thêm bối rối, cái đó là cái gì?
Chỉ nghe được Lâm Cảnh Nhàn mỉm cười, nói thêm một câu:"Ta mà nói với Nhị đương gia, ta là bằng hữu của thiếu trại chủ, ngươi nói xem, hắn sẽ phải làm sao? Cái này có chút khó xử…. Đến lúc đó nếu hai người đó lại vì chuyện này mà đánh nhau, thì sẽ ảnh hưởng đến hòa khí huynh đệ của các ngươi nha."
"Ta không muốn Hoài Thanh phải khó xử, nếu hắn nhận ra ta, lúc đó ta sẽ không nói là bị Nhị đương gia bắt cóc, mà chỉ nói ta đến đây với tư cách là khách mà thôi. Bằng cách này, chẳng phải sẽ biến cuộc tranh đấu thành bức tranh tơ lụa thôi sao?" Lâm Cảnh Nhàn lại tiếp tục lừa dối Hắc Hổ.
Hoài Thanh, chính là tên của thiếu trại chủ.
Mọi người ở thành Thanh Châu đều biết, cho nên, khi Lâm Cảnh Nhàn nói ra cái tên này, cũng chẳng mấy gì lạ.
Hắc hổ nhìn Lâm Cảnh Nhàn, ngẩn người một chút. Dựa theo ý của Lâm Cảnh Nhàn mà nói, thì thiếu trại chủ và Nhị đương gia có chút gì đó không hợp nhau, ờ ha, chuyện này quả nhiên đúng là như thế, mọi người ai cũng có thể nhìn ra được.
Nhị đương gia lại bị một đứa tiểu tử còn chưa dứt sữa như thiếu trại chủ đè ép, ít nhiều cũng sẽ có mấy phần không phục.
Nhưng cho dù không phục thì cũng không có cách gì, trong trại này, có rất nhiều anh em kết bái huynh đệ với đại đương gia, nên bọn họ đều rất trung thành với thiếu trại chủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hắc Hổ cảm thấy, những gì vừa rồi Lâm Cảnh Nhàn nói cũng có đạo lý, nhìn sơ chuyện của trại này, đúng là nàng rất hiểu rõ, có lẽ nàng ấy thực sự là bằng hữu của thiếu trại chủ rồi.
Hắc hổ hừ một tiếng mở miệng nói:"Coi như lời cô nói là sự thật, thì liên quan gì đến ta chứ?" Hắn không phải là loại người một lòng vì trại này mà phải xuy xét thiệt hơn đâu.
Lâm Cảnh Nhàn lấy ra trong tay áo một chiếc vòng, là vòng vàng, vừa thấy liền biết nó rất có giá trị.
Nhị đương gia kia không biết là đang tính toán gì nữa, lại không lục soát đồ đạc trên người nàng.
"Thứ này vẫn luôn ở trong tay áo của ta, không ai biết hết. Ngươi cầm lấy đi. Chỉ cần ta không nói, thì thứ này chính là của ngươi." Lâm Cảnh Nhàn duỗi tay đưa đồ vật đến cho hắn, giọng nói rất rõ ràng.
Quả nhiên, nói nhiều thì cũng vô nghĩ, nó không hấp dẫn bằng một thứ có giá trị hơn.
Ánh mắt Hắc Hổ lấp lánh ánh sáng, cho dù hắn có làm tiền Lâm Cảnh Nhàn đi nữa, thì những thứ này cũng đâu có nằm trong kho của trại chứ, cho nên không liên quan gì đến hắn cả.
Thứ trước mắt này, chỉ cần cô nương không mở miệng nói ra, thì rõ ràng đó chính là của hắn.
Nhìn nhìn vòng tay, có thể đổi được năm mươi lạng bạc trắng, quả là một số tiền không hề nhỏ ….
Nhìn thấy Hắc Hổ đã động lòng, Lâm Cảnh Nhàn liền yêu cầu Thải Liên đổ hết tiền trong ví ra, rồi nói:"Mấy thứ này cũng không có ai biết, ngươi chung quy cũng đâu thể làm thổ phỉ cả đời, đúng không? Với hai thứ này, ngươi có thể đi mua một ít đất đai, thậm chí còn có thể cưới được một nàng dâu, ở trang trại này, lấy đâu ra cô nương để ngươi có thể cưới được chứ?"
Lâm Cảnh Nhàn nói ra những lời này đều hướng theo lợi ích của Hắc Hổ.
Lúc này, Hắc Hổ đã bị đứng hình một chút, sau đó liền hỏi:"Ngươi muốn chuyển lời gì đến thiếu trại chủ?"
Lâm Cảnh Nhàn chớp mắt nói:"Chỉ cần ngươi nói với Hoài Thanh rằng, ta là người nhà họ Trương, và trong đêm sinh nhật một tuổi của hắn, ta biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó!"
Hắc Hổ không rõ lý do là gì, nhưng sau khi cầm đồ của Lâm Cảnh Nhàn rồi, hắn ta cũng nên làm gì đó thôi.
Lâm Cảnh Nhàn không lo lắng chuyện Hắc Hổ sẽ lừa nàng. Bởi vì, nếu hắn lừa nàng, thì nàng sẽ đem chuyện hắn lấy trộm đồ nàng nói ra.
Còn đưa mấy thứ này ra, kỳ thực không phải cho hắn, mà chỉ muốn tìm một người chạy vặt cho mình thôi.
Hắn giống Chu bà tử, đã cầm đồ nàng, đương nhiên không thể không làm việc cho nàng.
Một lúc sau, cánh cửa bị khóa, lại lần nữa được mở ra.
Thứ xuất hiện ở cửa chính là một vị thiếu niên mặc y phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt vào nhau, khi nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, hắn liền hỏi:"Ngươi nói, ngươi biết được chuyện xảy ra đêm hôm đó?"
Lâm Cảnh Nhàn liếc mắt nhìn người này một cái, ở kiếp trước, cô đã có một lần nhìn thấy Hoài Thanh.
Lúc đó, Hoài Thanh nhận tiền, liền thả người, hắn chính là một người ngay thẳng, thậm chí còn cho người hộ tống nàng ra khỏi núi Hổ Đầu này.
Lâm Cảnh Nhàn không sợ Hoài Thanh, nghĩ đến chuyện lúc trước, thậm chí nàng còn có chút đồng tình với hắn.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn nhìn hoài thanh nói:"Ngươi phải thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết, hôm đó đã xảy ra chuyện gì!"
Hoài Thanh không hiểu là vì sao, lại có chút kích động, cả người bay lên, túm lấy cổ của Lâm Cảnh Nhàn, nói: "Đừng có mà nhiều lời! Nói cho ta biết, hôm đó chuyện là như thế nào!"
Giọng nói của Hoài Thanh mang theo chút tối tăm ảm đạm, tựa như sấm rền trong cơn mưa.
Trong mắt hắn dường như có một ngọn lửa đỏ thẫm, khiến người nhìn đến cũng có chút sợ hãi không thôi.
Lâm Cảnh Nhàn kho khan kịch liệt nói:"Phó Hoài Thanh! Ngươi buông ta ra!"
Phó…… Hoài thanh sao?
Danh hiệu này, cái họ này là thuộc về mẫu thân hắn, trước khi theo phụ thân, hắn mang họ Phó…
Lúc này, Hoài Thanh liền bị kích thích không ít, tìm lại được một chút lý trí, liền buông Lâm Cảnh Nhàn ra. Chẳng qua, hắn mang ánh nhìn nguy hiểm nói với Lâm Cảnh Nhàn:"Cô là ai? Rốt cuộc, cô biết được những gì?"
Lâm Cảnh Nhàn nhớ lại trong đầu những hồi ức mà kiếp trước nàng đã biết.
Nàng mở miệng nói:"Mẫu thân ngươi chính tiểu thư của Phó gia, phụ thân ngươi chính là một tên thổ phỉ.”
Chỉ bằng một câu nói, Lâm Cảnh Nhàn đã nói lên lai lịch của Phó Hoài Thanh.
Hiện giờ cả nhà Phó gia đã di chuyển lên kinh đô rồi, trước kia ở thành Thanh Châu này, cũng là một trong những gia đình giàu có nhất.
Lâm Cảnh Nhàn lại tiếp tục nói:"Lúc ngươi một tuổi, ngày đó, mẫu thân ngươi, đã thắt cổ tự vẫn."
"Hoặc là, có thể nói, bà không tự thắt cổ tự vẫn, mà chính là bị người ta hại chết."
Ban đầu, vị tiểu thư của Phó gia bị thổ phỉ bắt cóc lên núi Đầu Hổ.
Nhưng cô ấy lại đem lòng yêu phụ thân của Phó Hoài Thanh.
Sau đó liền mang thai, nhưng Phó gia làm sao có thể gả tam tiểu thư cho tên thổ phỉ được?
Vì thế liền dựng lên màn kịch đánh gẫy uyên ương.
Phụ thân của Phó Hoài Thanh bị quan phủ bắt đi, Phó tiểu thư đành phải trở lại Phó gia, vì nghĩ rằng sẽ đổi lại được một mạng cho phụ thân của Phó Hoài Thanh.
Lúc đó, Phó tiểu thư đã có thai, tất nhiên Phó gia làm sao có thể chịu được. Bọn họ muốn hủy đứa nhỏ này. Lúc ấy, Phó lão phu nhân còn sống, cho nên có chút thương tiếc cho vị tam tiểu thư này, chỉ nói tam tiểu thư đã bị thổ phỉ bắt qua, gả đi cũng không ai thèm, nếu không có hài tử, thì thực quá đáng thương.
Cứ như vậy, đứa nhỏ liền được lưu lại.
Phó tiểu thư được bố trí dưỡng thai trong bí mật. Sau khi sinh hạ đưá nhỏ.
Bề ngoài, thì bảo là nhận nuôi, mọi người cũng chỉ biết vị phó tiểu thư này từng bị thổ phỉ bắt cóc, làm mất thanh danh, còn đứa nhỏ, họ thực sự không biết là từ đâu đến.
Cho dù có phỏng đoán, nhưng cũng không thể đoán ra được phụ thân của Phó Hoài Thanh là kẻ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.