Chương 35: Lấy lui làm tiến 2
Quỳnh cô nương
17/09/2020
Vả lại lúc Lâm Cảnh Nhàn được sinh ra,
Vương thị vẫn còn suy nghĩ tìm cách, đi cầu cạnh người quen biết lúc bà
còn địa vị trong nhà họ Vương, nghĩ rằng sẽ đưa được Kỳ Ca nhi từ
trong tay của Lâm gia ở kinh đô trở về.
Bởi thế đã chọc tức đến lão thái thái của Lâm gia.
Lâm gia lão thái thái bên nhánh chính, đã cho người đến ám chỉ Lâm Tân Mẫn, nếu còn muốn ngồi vào chức quan lại kia, thì tốt nhất nên quản cho tốt nữ nhân bên cạnh hắn.
Cho nên, khi Lâm Cảnh Nhàn vừa sinh ra, Lâm Tân Mẫn đã nghĩ cách mang nàng đem đến cho Trần di nương chăm sóc.
Về phần Vương Thị, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại bị phu quân chèn ép, cuộc sống của bà làm sao có thể suôn sẻ cho được?
Sau đó, lại bị Trần di nương sai người đi quấy rối, mưu hại Vương Thị, cho rằng bà đã giết chết đứa con trong bụng mình, và thế là trong bảy tội danh Vương thị đã bị gán cho một tội.
Lâm Tân Mẫn lại không dám trực tiếp đi hưu thê, dù gì thì hưu thê cũng phải là chuyện vinh quang gì.
Nhưng Vương thị đã bị đẩy vào ngõ cụt, cuối cùng trong lúc tuyệt vọng và tức giận bà đã đi đến Ngọc Từ am, bảo là tĩnh dưỡng! Đương nhiên, theo cách này, chỉ cần Vương thị không gây thêm họa và có thể sống một cách hòa thuận với hắn ,thì Lâm Tân Mẫn cũng không cần phải hưu thê nữa,chung quy, hưu thê đối với hắn cũng không có ích lợi gì cả.
Về phần Vương thị, tuy rằng bà không thân cận với Lâm Cảnh Nhàn, nhưng Lâm Cảnh Nhàn rốt cuộc cũng là khúc thịt được cắt xuống từ trên người bà.
Nếu bà bị hưu, địa vị trong phủ của Lâm Cảnh Nhàn liền sẽ có chút thay đổi, vị trí đích nữ này sẽ trở nên khó xử hơn, thậm chí sẽ khiến người ta cảm thấy rất nực cười, có một người mẫu thân bị hưu, về sau làm gì còn có một mối hôn nhân tốt nữa chứ?
Trong cơn thất vọng, Vương thị mới nghĩ đến việc đi xuất gia, đó cũng là việc cuối cùng bà làm cho nữ nhi của mình, chiếm lấy vị trí phu nhân của Lâm phủ, chỉ có như thế, cho dù người trong phủ có cho rằng bà đã bị thất sủng, hay nhìn nữ nhi của bà như thế nào đi nữa, nhưng nói đi nói lại, Lâm Cảnh Nhàn vẫn chính là đích nữ của Lâm phủ!
Về phần Lâm Cảnh Nguyệt, cho dù được Lâm Tân Mẫn cực kỳ sủng ái như thế nào đi nữa? Trên danh nghĩa, bất luận ra sao cũng chỉ là một đứa thứ nữ mà thôi.
Lần này trở về, Vương thị cũng vì nữ nhi của mình, nếu không phải bà cảm thấy nữ nhi bà ở trong phủ bị người ta khi dễ quá thảm, thì bà sẽ không bao giờ muốn quay trở lại nhìn thấy những con người của Lâm gia này.
Còn về phía Lâm Cảnh Nhàn, để bà quay về không phải để bà giúp đỡ nàng, mà là nàng không muốn sau khi mình xuất giá, mẫu than vẫn còn ở Ngọc từ am, không ai bên cạnh chăm sóc, cuối cùng chết trong cô quạnh.
Nếu kiếp trước, mẫu thân còn ở trong phủ Lâm gia, cho dù người trong phủ không ai thích mẫu thân nàng, nhưng bọn họ cũng sẽ không thể ngồi yên mà không nhìn đến, nếu bà được chăm sóc tốt, thì làm sao có thể có được kết cục như thế?
Hơn nữa…. Lâm Cảnh Nhàn thực sự muốn giúp mẫu thân mình trở lại vị trí đó, còn về phần Trần di nương? Nàng nhất định sẽ không để bà ta có cơ hội làm tổn thương đến mẫu thân nàng.
Mẹ con hai người ý tưởng khác nhau, nhưng mục tiêu điều giống nhau.
Vậy thì, cứ củng cố vị trí trong Lâm phủ này cho vững chắc, để cho những kẻ tiểu nhân kia xem còn có chỗ để mà hóng mát hay là còn chỗ để đi không.
Lúc này Lâm Tân Mẫn đang ôm lấy Vương thị, đối với Vương thị nói: “Huệ nương, Kỳ Ca nhi bây giờ sống rất tốt, so với việc ở lại trong phủ chúng ta còn có tiền đồ hơn, lòng nàng cũng nên buông nhẹ chút đi.”
Đương nhiên, bà không muốn Lâm Tân Mẫn nhắc lại chuyện của Kỳ Ca nhi, bà sợ nếu bà nghe thấy, sẽ không kiềm chế được mà, bộc phát ra.
Đó là con trai của bà, là bà mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra nó, bà làm sao có thể cam tâm tình nguyện mà giao nó cho người khác nuôi dưỡng đây?
Lâm Tân Mẫn còn cho rằng Vương thị đã thực sự suy nghĩ thông suốt, trên khuôn mặt ông ta tràn đầy vẻ vui mừng và nhẹ nhõm: “Huệ nương…Nàng yên tâm, lúc Nguyên nương xuất giá, người làm cha như ta nhất định sẽ không bạc đãi nó… Mặc dù nó nguyện ý gả cho nhị công tử của Trình gia, thì phần hồi môn của nó cũng sẽ không thiếu kém gì của hồi môn của Cảnh Nguyệt cả.”
Vương thị cười lạnh lùng khinh bỉ, hay cho câu sẽ không bạc đãi, giỏi cho câu sẽ đối xử bình đẳng!
Đích nữ Lâm gia, phần hồi môn lại giống của một đứa thứ nữ?
(Ad đây cũng khinh bỉ ra mặt (¬▂¬) Ta khinh …)
Ngay lúc này Vương thị cũng không nói cho hắn biết mình đã chuẩn bị của hồi môn cho Lâm Cảnh Nhàn , chỉ nói, “Thiếp đã lâu chưa gặp qua mẫu thân và vài vị đệ muội. Nhân bữa tối nay, chúng ta có thể ăn cùng nhau không? Nhân đó, thiếp cũng xinh mẫu thân tha lỗi cho thiếp, vì mấy năm qua, thiếp không thể làm tròn đạo hiếu của mình.”
Tuy Vương thị nói như vậy, nhưng mục đích chính là cải chính lại thanh danh cho bà, và nói với mọi người rằng, Vương thị bà đã trở lại với tư cách là phu nhân của Lâm gia, không phải là cái dạng người cần phải giấu giấu diếm diếm, thân phận không rõ ràng.
Vừa nãy Lâm Tân Mẫn đã được Vương thị tưới lên một chút mật ngọt, lúc này lại nghe được những lời dịu dàng của Vương thị,trong lòng lập tức cảm thấy trở nên ấm áp, đặc biệt là lúc nghe được Vương thị nói sẽ đến thỉnh tội với lão phu nhân, điều này thật khiến cho Lâm Tân Mẫn rất vui.
Phải biết rằng, trước kia Vương thị và Lão phu nhân, chỉ đơn giản là mặt trăng với mặt trời, a, không, phải nói là thiên lôi với địa hỏa, hễ gặp mặt nhau là ăn miếng trả miếng, đối chọi gay gắt.
Cả hai người đều không phải là đèn dầu đã cạn, lão phu nhân muốn “ Lập quy củ” cho Vương thị, nhưng Vương thị vốn dĩ có xuất thân từ danh môn giàu có, còn hiểu rõ nhiều quy củ phép tắc hơn lão phu nhân bà, cho nên có lúc dĩ nhiên là nói một đằng nàng sẽ làm một nẻo thôi.
Mối quan hệ của hai người không khá hơn là bao.
Bây giờ, Vương thị lại chịu cúi đầu, Lâm Tân Mẫn có chỗ nào là không vui được chứ.
Hơn nữa, lúc đầu hắn cũng chỉ nghĩ chờ Vương thị dạy cho Lâm Cảnh Nhàn quy củ xuất giá xong, hắn sẽ đưa Vương thị rời khỏi, nhưng sau những gì Vương thị nói vừa rồi, hắn đã dao động, muốn để Vương thị ở lại trong phủ luôn.
Nếu Vương thị lưu lại trong phủ, thì chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, cho dù không có thực quyền cũng là phu nhân của hắn, đương nhiên hắn phải hi vọng phu nhân và mẫu thân hai người hòa hợp với nhau rồi.
Cân nhắc qua lại, Lâm Tân Mẫn lập tức giơ tay ủng hộ tán thành lời nói của Vương thị, liên tục nói: “ Huệ nương, vẫn là nàng suy nghĩ thấu đáo. Ta không ngờ, nàng có thể suy nghĩ thấu đáo đến như vậy…”
Vương thị mím môi cười, tựa như hoa nhỏ trong mưa, thẹn thùng thực khiến người khác phải thương yêu: “Duệ chi, trước đây thiếp vốn là người không hiểu chuyện, nhưng sau bao nhiêu năm qua, thiếp ở Ngọc Từ am tu tâm dưỡng tính, biết được trước kia đã làm rất nhiều chuyện nhưng không có chuyện nào là tốt cả…”
Về điểm này, Vương thị không có nói dối, trước kia bà chưa cảm thấy được điều đó, lần này là do được nữ nhi đánh thức mình, mối quan hệ trước kia giữa bà với Lâm Tân Mẫn càng ngày càng xa, tuy nói chủ yếu nguyên nhân là vì Lâm Tân Mẫn mỏng tình bạc ý, nhưng bà cũng không phải là không có lỗi.
Tuy nhà họ Vương suy bại, nhưng Vương thị vẫn mang trong người niềm kiêu hãnh của gia tộc họ Vương, nếu nhà họ Vương vẫn còn, cho dù bà kiêu ngạo, ương ngạnh ở trong Lâm phủ thì có thể ra sao?
Bởi thế đã chọc tức đến lão thái thái của Lâm gia.
Lâm gia lão thái thái bên nhánh chính, đã cho người đến ám chỉ Lâm Tân Mẫn, nếu còn muốn ngồi vào chức quan lại kia, thì tốt nhất nên quản cho tốt nữ nhân bên cạnh hắn.
Cho nên, khi Lâm Cảnh Nhàn vừa sinh ra, Lâm Tân Mẫn đã nghĩ cách mang nàng đem đến cho Trần di nương chăm sóc.
Về phần Vương Thị, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại bị phu quân chèn ép, cuộc sống của bà làm sao có thể suôn sẻ cho được?
Sau đó, lại bị Trần di nương sai người đi quấy rối, mưu hại Vương Thị, cho rằng bà đã giết chết đứa con trong bụng mình, và thế là trong bảy tội danh Vương thị đã bị gán cho một tội.
Lâm Tân Mẫn lại không dám trực tiếp đi hưu thê, dù gì thì hưu thê cũng phải là chuyện vinh quang gì.
Nhưng Vương thị đã bị đẩy vào ngõ cụt, cuối cùng trong lúc tuyệt vọng và tức giận bà đã đi đến Ngọc Từ am, bảo là tĩnh dưỡng! Đương nhiên, theo cách này, chỉ cần Vương thị không gây thêm họa và có thể sống một cách hòa thuận với hắn ,thì Lâm Tân Mẫn cũng không cần phải hưu thê nữa,chung quy, hưu thê đối với hắn cũng không có ích lợi gì cả.
Về phần Vương thị, tuy rằng bà không thân cận với Lâm Cảnh Nhàn, nhưng Lâm Cảnh Nhàn rốt cuộc cũng là khúc thịt được cắt xuống từ trên người bà.
Nếu bà bị hưu, địa vị trong phủ của Lâm Cảnh Nhàn liền sẽ có chút thay đổi, vị trí đích nữ này sẽ trở nên khó xử hơn, thậm chí sẽ khiến người ta cảm thấy rất nực cười, có một người mẫu thân bị hưu, về sau làm gì còn có một mối hôn nhân tốt nữa chứ?
Trong cơn thất vọng, Vương thị mới nghĩ đến việc đi xuất gia, đó cũng là việc cuối cùng bà làm cho nữ nhi của mình, chiếm lấy vị trí phu nhân của Lâm phủ, chỉ có như thế, cho dù người trong phủ có cho rằng bà đã bị thất sủng, hay nhìn nữ nhi của bà như thế nào đi nữa, nhưng nói đi nói lại, Lâm Cảnh Nhàn vẫn chính là đích nữ của Lâm phủ!
Về phần Lâm Cảnh Nguyệt, cho dù được Lâm Tân Mẫn cực kỳ sủng ái như thế nào đi nữa? Trên danh nghĩa, bất luận ra sao cũng chỉ là một đứa thứ nữ mà thôi.
Lần này trở về, Vương thị cũng vì nữ nhi của mình, nếu không phải bà cảm thấy nữ nhi bà ở trong phủ bị người ta khi dễ quá thảm, thì bà sẽ không bao giờ muốn quay trở lại nhìn thấy những con người của Lâm gia này.
Còn về phía Lâm Cảnh Nhàn, để bà quay về không phải để bà giúp đỡ nàng, mà là nàng không muốn sau khi mình xuất giá, mẫu than vẫn còn ở Ngọc từ am, không ai bên cạnh chăm sóc, cuối cùng chết trong cô quạnh.
Nếu kiếp trước, mẫu thân còn ở trong phủ Lâm gia, cho dù người trong phủ không ai thích mẫu thân nàng, nhưng bọn họ cũng sẽ không thể ngồi yên mà không nhìn đến, nếu bà được chăm sóc tốt, thì làm sao có thể có được kết cục như thế?
Hơn nữa…. Lâm Cảnh Nhàn thực sự muốn giúp mẫu thân mình trở lại vị trí đó, còn về phần Trần di nương? Nàng nhất định sẽ không để bà ta có cơ hội làm tổn thương đến mẫu thân nàng.
Mẹ con hai người ý tưởng khác nhau, nhưng mục tiêu điều giống nhau.
Vậy thì, cứ củng cố vị trí trong Lâm phủ này cho vững chắc, để cho những kẻ tiểu nhân kia xem còn có chỗ để mà hóng mát hay là còn chỗ để đi không.
Lúc này Lâm Tân Mẫn đang ôm lấy Vương thị, đối với Vương thị nói: “Huệ nương, Kỳ Ca nhi bây giờ sống rất tốt, so với việc ở lại trong phủ chúng ta còn có tiền đồ hơn, lòng nàng cũng nên buông nhẹ chút đi.”
Đương nhiên, bà không muốn Lâm Tân Mẫn nhắc lại chuyện của Kỳ Ca nhi, bà sợ nếu bà nghe thấy, sẽ không kiềm chế được mà, bộc phát ra.
Đó là con trai của bà, là bà mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra nó, bà làm sao có thể cam tâm tình nguyện mà giao nó cho người khác nuôi dưỡng đây?
Lâm Tân Mẫn còn cho rằng Vương thị đã thực sự suy nghĩ thông suốt, trên khuôn mặt ông ta tràn đầy vẻ vui mừng và nhẹ nhõm: “Huệ nương…Nàng yên tâm, lúc Nguyên nương xuất giá, người làm cha như ta nhất định sẽ không bạc đãi nó… Mặc dù nó nguyện ý gả cho nhị công tử của Trình gia, thì phần hồi môn của nó cũng sẽ không thiếu kém gì của hồi môn của Cảnh Nguyệt cả.”
Vương thị cười lạnh lùng khinh bỉ, hay cho câu sẽ không bạc đãi, giỏi cho câu sẽ đối xử bình đẳng!
Đích nữ Lâm gia, phần hồi môn lại giống của một đứa thứ nữ?
(Ad đây cũng khinh bỉ ra mặt (¬▂¬) Ta khinh …)
Ngay lúc này Vương thị cũng không nói cho hắn biết mình đã chuẩn bị của hồi môn cho Lâm Cảnh Nhàn , chỉ nói, “Thiếp đã lâu chưa gặp qua mẫu thân và vài vị đệ muội. Nhân bữa tối nay, chúng ta có thể ăn cùng nhau không? Nhân đó, thiếp cũng xinh mẫu thân tha lỗi cho thiếp, vì mấy năm qua, thiếp không thể làm tròn đạo hiếu của mình.”
Tuy Vương thị nói như vậy, nhưng mục đích chính là cải chính lại thanh danh cho bà, và nói với mọi người rằng, Vương thị bà đã trở lại với tư cách là phu nhân của Lâm gia, không phải là cái dạng người cần phải giấu giấu diếm diếm, thân phận không rõ ràng.
Vừa nãy Lâm Tân Mẫn đã được Vương thị tưới lên một chút mật ngọt, lúc này lại nghe được những lời dịu dàng của Vương thị,trong lòng lập tức cảm thấy trở nên ấm áp, đặc biệt là lúc nghe được Vương thị nói sẽ đến thỉnh tội với lão phu nhân, điều này thật khiến cho Lâm Tân Mẫn rất vui.
Phải biết rằng, trước kia Vương thị và Lão phu nhân, chỉ đơn giản là mặt trăng với mặt trời, a, không, phải nói là thiên lôi với địa hỏa, hễ gặp mặt nhau là ăn miếng trả miếng, đối chọi gay gắt.
Cả hai người đều không phải là đèn dầu đã cạn, lão phu nhân muốn “ Lập quy củ” cho Vương thị, nhưng Vương thị vốn dĩ có xuất thân từ danh môn giàu có, còn hiểu rõ nhiều quy củ phép tắc hơn lão phu nhân bà, cho nên có lúc dĩ nhiên là nói một đằng nàng sẽ làm một nẻo thôi.
Mối quan hệ của hai người không khá hơn là bao.
Bây giờ, Vương thị lại chịu cúi đầu, Lâm Tân Mẫn có chỗ nào là không vui được chứ.
Hơn nữa, lúc đầu hắn cũng chỉ nghĩ chờ Vương thị dạy cho Lâm Cảnh Nhàn quy củ xuất giá xong, hắn sẽ đưa Vương thị rời khỏi, nhưng sau những gì Vương thị nói vừa rồi, hắn đã dao động, muốn để Vương thị ở lại trong phủ luôn.
Nếu Vương thị lưu lại trong phủ, thì chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, cho dù không có thực quyền cũng là phu nhân của hắn, đương nhiên hắn phải hi vọng phu nhân và mẫu thân hai người hòa hợp với nhau rồi.
Cân nhắc qua lại, Lâm Tân Mẫn lập tức giơ tay ủng hộ tán thành lời nói của Vương thị, liên tục nói: “ Huệ nương, vẫn là nàng suy nghĩ thấu đáo. Ta không ngờ, nàng có thể suy nghĩ thấu đáo đến như vậy…”
Vương thị mím môi cười, tựa như hoa nhỏ trong mưa, thẹn thùng thực khiến người khác phải thương yêu: “Duệ chi, trước đây thiếp vốn là người không hiểu chuyện, nhưng sau bao nhiêu năm qua, thiếp ở Ngọc Từ am tu tâm dưỡng tính, biết được trước kia đã làm rất nhiều chuyện nhưng không có chuyện nào là tốt cả…”
Về điểm này, Vương thị không có nói dối, trước kia bà chưa cảm thấy được điều đó, lần này là do được nữ nhi đánh thức mình, mối quan hệ trước kia giữa bà với Lâm Tân Mẫn càng ngày càng xa, tuy nói chủ yếu nguyên nhân là vì Lâm Tân Mẫn mỏng tình bạc ý, nhưng bà cũng không phải là không có lỗi.
Tuy nhà họ Vương suy bại, nhưng Vương thị vẫn mang trong người niềm kiêu hãnh của gia tộc họ Vương, nếu nhà họ Vương vẫn còn, cho dù bà kiêu ngạo, ương ngạnh ở trong Lâm phủ thì có thể ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.