Chương 210: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! (11 )
Diệp Phi Dạ
22/03/2017
Anh nhìn như vậy, muốn xông lên trước, ôm cô vào trong ngực, nhẹ
giọng dụ dỗ, thế nhưng anh lại phát hiện, chính mình căn bản là không có cách đi lên một bước.
Anh cũng là đàn ông kiêu ngạo.
Anh bị cô vứt hết mặt mũi trước đó, chung quy là không cách nào mở ra nội tâm với cô, không cách nào từ bỏ kiêu ngạo, không cách nào khuất phục chính mình.
Đã từng, cô tổn thương anh quá sâu.
Bây giờ, anh hận cô quá sâu.
Cho nên... . . . Bọn họ dây dưa tiếp như vậy, chỉ có một kết quả, đó chính là khó khăn lẫn nhau.
Những chuyện cũ kia, anh không thể quên được, những thương tổn đó, anh vứt bỏ không xong!
Thực không dám giấu giếm, quá khứ bảy năm, khi anh nhớ lại, đêm khuya khó mà tránh khỏi đau đến không muốn sống nữa, lúc tê tâm liệt phế, anh còn ở trong quân, ngây ngốc nghĩ, cuối cùng cô đã trải qua ra sao?
Tốt, hay là, không tốt?
Anh còn ở trong quân, tồn tại một hi vọng, có một ngày, khi anh trở nên mạnh, rất mạnh, có phải anh sẽ lại có cơ hội với cô hay không?
Anh không phải là không có điều tra qua nhất cử nhất động của cô, thế nhưng mỗi một lần lấy ảnh chụp ra, đều là cô ở cùng với người đàn ông khác, vẻ mặt tươi cười, trôi qua như rất hài lòng.
Khi đó, anh liền bắt đầu hận!
Hận cô, không tim không phổi!
Hận cô, đã không thể yêu anh cả đời, cần gì phải chọc lòng anh?
Gặp dịp thì chơi, vui vẻ ngắn ngủi, lúc yêu oanh oanh liệt liệt, kinh thiên động địa, không chút do dự.
Như vậy ăn nhịp với nhau, nói xong thuận tiện, nói tán liền tán, anh xưa nay không chơi.
Tâm anh, chỉ có một.
Chỉ có một chút như vậy.
Chỉ có thể có một tình yêu.
Yêu, cũng là cả đời, chưa bao giờ nghĩ tới, bỏ dở nửa chừng.
Anh đã từng kiên định như vậy, cho là bọn họ có thể thiên trường địa cửu!
Thế nhưng anh mới phát hiện, chỉ là một mình anh coi vậy, buồn cười biết bao!
Em biết không?
Bạc Cẩm, yêu em cũng không dễ dàng, còn cần rất nhiều dũng khí, là ý trời đi, tốt nhiều lời nói không ra miệng, bời vì em không cho anh cơ hội.
Em tin không?
Bạc Cẩm, cả đời này gặp em, là đời trước anh thiếu em, là ý trời, mới có thể để cho anh yêu em, mới để cho em không lưu tình mà rời khỏi anh.
Em hiểu hiểu không?
Bạc Cẩm, trong bảy năm này anh hận em, toàn tâm đều là hận, hận em, hận em, hận em... . . .
Hận đến, anh... . . . Đã không nhớ em, không muốn gặp em, không muốn yêu em... . . . • • •
Anh cũng là đàn ông kiêu ngạo.
Anh bị cô vứt hết mặt mũi trước đó, chung quy là không cách nào mở ra nội tâm với cô, không cách nào từ bỏ kiêu ngạo, không cách nào khuất phục chính mình.
Đã từng, cô tổn thương anh quá sâu.
Bây giờ, anh hận cô quá sâu.
Cho nên... . . . Bọn họ dây dưa tiếp như vậy, chỉ có một kết quả, đó chính là khó khăn lẫn nhau.
Những chuyện cũ kia, anh không thể quên được, những thương tổn đó, anh vứt bỏ không xong!
Thực không dám giấu giếm, quá khứ bảy năm, khi anh nhớ lại, đêm khuya khó mà tránh khỏi đau đến không muốn sống nữa, lúc tê tâm liệt phế, anh còn ở trong quân, ngây ngốc nghĩ, cuối cùng cô đã trải qua ra sao?
Tốt, hay là, không tốt?
Anh còn ở trong quân, tồn tại một hi vọng, có một ngày, khi anh trở nên mạnh, rất mạnh, có phải anh sẽ lại có cơ hội với cô hay không?
Anh không phải là không có điều tra qua nhất cử nhất động của cô, thế nhưng mỗi một lần lấy ảnh chụp ra, đều là cô ở cùng với người đàn ông khác, vẻ mặt tươi cười, trôi qua như rất hài lòng.
Khi đó, anh liền bắt đầu hận!
Hận cô, không tim không phổi!
Hận cô, đã không thể yêu anh cả đời, cần gì phải chọc lòng anh?
Gặp dịp thì chơi, vui vẻ ngắn ngủi, lúc yêu oanh oanh liệt liệt, kinh thiên động địa, không chút do dự.
Như vậy ăn nhịp với nhau, nói xong thuận tiện, nói tán liền tán, anh xưa nay không chơi.
Tâm anh, chỉ có một.
Chỉ có một chút như vậy.
Chỉ có thể có một tình yêu.
Yêu, cũng là cả đời, chưa bao giờ nghĩ tới, bỏ dở nửa chừng.
Anh đã từng kiên định như vậy, cho là bọn họ có thể thiên trường địa cửu!
Thế nhưng anh mới phát hiện, chỉ là một mình anh coi vậy, buồn cười biết bao!
Em biết không?
Bạc Cẩm, yêu em cũng không dễ dàng, còn cần rất nhiều dũng khí, là ý trời đi, tốt nhiều lời nói không ra miệng, bời vì em không cho anh cơ hội.
Em tin không?
Bạc Cẩm, cả đời này gặp em, là đời trước anh thiếu em, là ý trời, mới có thể để cho anh yêu em, mới để cho em không lưu tình mà rời khỏi anh.
Em hiểu hiểu không?
Bạc Cẩm, trong bảy năm này anh hận em, toàn tâm đều là hận, hận em, hận em, hận em... . . .
Hận đến, anh... . . . Đã không nhớ em, không muốn gặp em, không muốn yêu em... . . . • • •
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.