Chương 212: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【13】
Diệp Phi Dạ
24/03/2017
Tịch Giản Cận mấp máy môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạc Sủng Nhi.
Nhìn Bạc Sủng Nhi đáy lòng sợ hãi, ánh mắt khẽ chuyển động, có chút chột dạ.
Tịch Giản Cận nhìn thấy sự chột dạ trong đáy mắt cô, trong nháy mắt dại ra, một hồi lâu, anh mới khó khăn mở miệng: "Bạc Cẩm, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Tịch Giản Cận vẻ mặt rất nghiêm túc.
Anh nhìn Bạc Sủng Nhi, chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm, nói: "Vậy chúng ta sẽ nói tiếp chuyện lúc em đau dạ dày bị cắt ngang, hiện tại tiếp tục... . . ."
Vậy bọn họ sẽ nói chuyện?
Anh nói, nếu không phải bởi vì bỏ thuốc cùng uống rượu say, anh vốn không muốn làm cô một chút nào?
Bọn họ bây giờ có cái gì hay để nói sao?
Đừng nói là, anh muốn quan hệ giữa cô và anh, phân chia rõ ràng sao?
Tịch Giản Cận thấy Bạc Sủng Nhi không nói gì, anh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mặc dù là anh uống rượu say, nhưng đây là lần thứ hai phạm sai lầm, không cách nào trốn tránh trách nhiệm.
"Em muốn như thế nào? Muốn bồi thường tiền... . . . Hay là... . . ."
Anh dừng một chút.
Anh có chút nói không nên lời, nhất là ở bảy năm trước, bị cô tàn nhẫn mà bỏ rơi như vậy, anh đã không thể nói ra lời như vậy rồi!
Hay là, cầm giấy căn cước, chúng ta đăng ký kết hôn?
Anh vừa nói ra khỏi miệng... . . . Vậy thì đại biểu, anh ở trước mặt cô, lại một lần nữa đại bại!
Mặt mũi mất hết!
Thật ra thì, anh một mực đợi cô mở miệng, nói để anh chịu trách nhiệm!
Song, cô không nói, nhưng là, không có nghĩa là, anh có thể không chịu trách nhiệm!
Cái ý nghĩ này, ở trong óc của anh, vẫn dây dưa một ngày, suốt một ngày.
Tịch Giản Cận thở dài một hơi, mở to miệng, mới vừa muốn nói tiếp thì Bạc Sủng Nhi lại đột nhiên lên tiếng, cắt lời anh.
"Này có cái gì hay để nói sao? Không phải là nam hoan nữ ái, một đêm tham vui sao? Huống chi, chúng ta cũng đều tận hưởng, không phải sao? Mà anh, anh cũng nói, anh bị bỏ thuốc, anh uống rượu say, nếu như anh thanh tĩnh, cũng chưa chắc muốn em, đã như vậy... . . . Chúng ta nói chuyện gì?"
Mặt cô vẫn là mang theo nụ cười xinh đẹp, vươn móng tay ra, nhẹ nhàng ngắm nghía rồi nhìn Tịch Giản Cận, sau đó uốn môi lên, mười phần trêu chọc nói.
Đáy lòng lại có mấy phần tức giận!
Anh thật đúng là mở miệng, nói muốn bồi thường tiền cho cô?
Nhìn Bạc Sủng Nhi đáy lòng sợ hãi, ánh mắt khẽ chuyển động, có chút chột dạ.
Tịch Giản Cận nhìn thấy sự chột dạ trong đáy mắt cô, trong nháy mắt dại ra, một hồi lâu, anh mới khó khăn mở miệng: "Bạc Cẩm, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Tịch Giản Cận vẻ mặt rất nghiêm túc.
Anh nhìn Bạc Sủng Nhi, chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm, nói: "Vậy chúng ta sẽ nói tiếp chuyện lúc em đau dạ dày bị cắt ngang, hiện tại tiếp tục... . . ."
Vậy bọn họ sẽ nói chuyện?
Anh nói, nếu không phải bởi vì bỏ thuốc cùng uống rượu say, anh vốn không muốn làm cô một chút nào?
Bọn họ bây giờ có cái gì hay để nói sao?
Đừng nói là, anh muốn quan hệ giữa cô và anh, phân chia rõ ràng sao?
Tịch Giản Cận thấy Bạc Sủng Nhi không nói gì, anh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mặc dù là anh uống rượu say, nhưng đây là lần thứ hai phạm sai lầm, không cách nào trốn tránh trách nhiệm.
"Em muốn như thế nào? Muốn bồi thường tiền... . . . Hay là... . . ."
Anh dừng một chút.
Anh có chút nói không nên lời, nhất là ở bảy năm trước, bị cô tàn nhẫn mà bỏ rơi như vậy, anh đã không thể nói ra lời như vậy rồi!
Hay là, cầm giấy căn cước, chúng ta đăng ký kết hôn?
Anh vừa nói ra khỏi miệng... . . . Vậy thì đại biểu, anh ở trước mặt cô, lại một lần nữa đại bại!
Mặt mũi mất hết!
Thật ra thì, anh một mực đợi cô mở miệng, nói để anh chịu trách nhiệm!
Song, cô không nói, nhưng là, không có nghĩa là, anh có thể không chịu trách nhiệm!
Cái ý nghĩ này, ở trong óc của anh, vẫn dây dưa một ngày, suốt một ngày.
Tịch Giản Cận thở dài một hơi, mở to miệng, mới vừa muốn nói tiếp thì Bạc Sủng Nhi lại đột nhiên lên tiếng, cắt lời anh.
"Này có cái gì hay để nói sao? Không phải là nam hoan nữ ái, một đêm tham vui sao? Huống chi, chúng ta cũng đều tận hưởng, không phải sao? Mà anh, anh cũng nói, anh bị bỏ thuốc, anh uống rượu say, nếu như anh thanh tĩnh, cũng chưa chắc muốn em, đã như vậy... . . . Chúng ta nói chuyện gì?"
Mặt cô vẫn là mang theo nụ cười xinh đẹp, vươn móng tay ra, nhẹ nhàng ngắm nghía rồi nhìn Tịch Giản Cận, sau đó uốn môi lên, mười phần trêu chọc nói.
Đáy lòng lại có mấy phần tức giận!
Anh thật đúng là mở miệng, nói muốn bồi thường tiền cho cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.