Chương 208: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! (9 )
Diệp Phi Dạ
21/03/2017
Bạc Sủng Nhi nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Sao anh không ăn? Trước kia, anh luôn nói món ăn ở đây ăn ngon."
Tịch Giản Cận gật đầu, cầm đũa, mỗi thứ đều nếm nếm, hương vị hoàn toàn không có thay đổi, chỉ là... . . . Lại đã không có được như lúc trước, lần đầu khi cô và anh đến đây ăn cơm, cái loại ngọt ngào!
Có một số đồ ăn, Tịch Giản Cận lại cũng không có động đũa một cái, bên trong thả rau cần, mà lúc trước Tịch Giản Cận có chút thích ăn món này.
Bạc Sủng Nhi không nhịn được lại hỏi một lần nữa: "Tại sao anh không ăn cái này?"
Tịch Giản Cận quét mắt rau cần một chút , hiện tại thân thể anh, muốn để một phụ nữ mang thai cũng không thể, còn ăn những thứ có hại, sợ là đối với chữa bệnh sẽ có ảnh hưởng. (p/s: rau này có hại ** đấy ^^)
Nét mặt của anh có chút ngột ngạt, nửa ngày, mới lên tiếng: "Đã không thích ăn, con người không phải sẽ không thay đổi."
Bạc Sủng Nhi rủ mắt xuống, chỉ là buồn bực, uống cháo, trong dạ dày ấm nên dễ chịu rất nhiều, sắc mặt cũng hơi hồng nhuận, giọng nói của cô, hơi mang theo vài phần vị chát: "Thật sao?"
"Ừm, khẳng định là vậy, lòng đều có thể thay đổi, huống chi người?" Tịch Giản Cận trầm mặc một hồi, thật lâu mới mở miệng: "Giống tôi mà nói, đã sớm thay đổi rồi."
Anh, giống như là mang theo hàm nghĩa khác.
Vẻ mặt Bạc Sủng Nhi, cũng thấy không được tự nhiên.
Anh là nói cho cô... . . . Vật đổi sao dời, thứ anh từng thích, hiện tại đã phai nhạt sao?
Bạc Sủng Nhi hạ mắt xuống, rõ ràng có bi thương chợt lóe lên.
Tịch Giản Cận lại thấy rõ được.
Anh không biết là bóng đêm quá nồng dẫn đến ảo giác, hay là thật sự tồn tại.
Cô sẽ khổ sở sao?
Cô sẽ bi thương sao?
Cô sống phóng khoáng như vậy, ở cùng một chỗ đều oanh oanh liệt liệt, làm cho tất cả mọi người đều biết, anh là bạn trai cô, chia tay cũng chia đến rung động lòng người như vậy, để toàn trường đều biết, cô không muốn anh rồi!
Cô có thể biết khổ sở cùng bi thương sao?
Bạc Sủng Nhi vẫn luôn yêu thích một người, khi nhớ Tịch Giản Cận khổ sở muốn khóc, liền sẽ tới đây, họi hai phần cháo, mấy phần đồ ăn, đều là đồ ăn năm đó bọn họ nếm qua, cô liền chậm rãi, từ từ thưởng thức.
Kỳ thật nói thật... . . . Lúc nào cũng ăn, ăn chết lặng rồi.
Tịch Giản Cận gật đầu, cầm đũa, mỗi thứ đều nếm nếm, hương vị hoàn toàn không có thay đổi, chỉ là... . . . Lại đã không có được như lúc trước, lần đầu khi cô và anh đến đây ăn cơm, cái loại ngọt ngào!
Có một số đồ ăn, Tịch Giản Cận lại cũng không có động đũa một cái, bên trong thả rau cần, mà lúc trước Tịch Giản Cận có chút thích ăn món này.
Bạc Sủng Nhi không nhịn được lại hỏi một lần nữa: "Tại sao anh không ăn cái này?"
Tịch Giản Cận quét mắt rau cần một chút , hiện tại thân thể anh, muốn để một phụ nữ mang thai cũng không thể, còn ăn những thứ có hại, sợ là đối với chữa bệnh sẽ có ảnh hưởng. (p/s: rau này có hại ** đấy ^^)
Nét mặt của anh có chút ngột ngạt, nửa ngày, mới lên tiếng: "Đã không thích ăn, con người không phải sẽ không thay đổi."
Bạc Sủng Nhi rủ mắt xuống, chỉ là buồn bực, uống cháo, trong dạ dày ấm nên dễ chịu rất nhiều, sắc mặt cũng hơi hồng nhuận, giọng nói của cô, hơi mang theo vài phần vị chát: "Thật sao?"
"Ừm, khẳng định là vậy, lòng đều có thể thay đổi, huống chi người?" Tịch Giản Cận trầm mặc một hồi, thật lâu mới mở miệng: "Giống tôi mà nói, đã sớm thay đổi rồi."
Anh, giống như là mang theo hàm nghĩa khác.
Vẻ mặt Bạc Sủng Nhi, cũng thấy không được tự nhiên.
Anh là nói cho cô... . . . Vật đổi sao dời, thứ anh từng thích, hiện tại đã phai nhạt sao?
Bạc Sủng Nhi hạ mắt xuống, rõ ràng có bi thương chợt lóe lên.
Tịch Giản Cận lại thấy rõ được.
Anh không biết là bóng đêm quá nồng dẫn đến ảo giác, hay là thật sự tồn tại.
Cô sẽ khổ sở sao?
Cô sẽ bi thương sao?
Cô sống phóng khoáng như vậy, ở cùng một chỗ đều oanh oanh liệt liệt, làm cho tất cả mọi người đều biết, anh là bạn trai cô, chia tay cũng chia đến rung động lòng người như vậy, để toàn trường đều biết, cô không muốn anh rồi!
Cô có thể biết khổ sở cùng bi thương sao?
Bạc Sủng Nhi vẫn luôn yêu thích một người, khi nhớ Tịch Giản Cận khổ sở muốn khóc, liền sẽ tới đây, họi hai phần cháo, mấy phần đồ ăn, đều là đồ ăn năm đó bọn họ nếm qua, cô liền chậm rãi, từ từ thưởng thức.
Kỳ thật nói thật... . . . Lúc nào cũng ăn, ăn chết lặng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.