Chương 39: Chỉ có thể cho cô mượn anh ấy một đêm! 【9】
Diệp Phi Dạ
21/01/2017
Cái biệt danh này, là đại biểu cho nỗi khó chịu anh đi từng trải qua, anh là một người cao ngạo như thế, vảy vết thương, cũng không cho bất
luận kẻ nào vạch ra!
Trong nháy mắt, anh muốn xoay người, bóp chết cô!
Bên trong nhà lâm vào một loại an tĩnh kỳ diệu.
"Tịch. . . Tịch. . ."
Thanh âm của cô, trong lúc bất chợt mềm mại vài phần, giống như là mộng thấy cái gì, mềm nhũn hô.
Giống như là, thời điểm anh và cô ở chung một chỗ, mỗi lần cô hướng về phía anh nghịch ngợm vô lại, không thể làm gì, luôn đem cô đè dưới thân, liều mạng hôn cắn, uy hiếp cô nói, chọc cho anh sinh khí sẽ đem cô ăn sạch, xương đều không thừa, sau đó cô sẽ bởi vì anh hôn, khuôn mặt hồng hồng, nhưng vẫn cợt nhả nói với anh, anh ăn a ăn a! Anh liền thật bắt đầu làm khổ cô, cô nằm ở dưới thân thể của anh, dùng ngữ điệu mềm mại như vậy, hô: "Tịch, Tịch, em sợ. . . " sau đó anh liền cố nén khô nống trong người, từ trên người của cô bò dậy, xoay người vọt đi tắm nước lạnh, buông tha cô.
Anh chuyển đầu, đi nhìn cô, đáy mắt lóe lên tia sáng, giống như là đáy lòng đang kịch chiến cái gì.
Anh cảm giác được cô nắm tay của anh, trong lúc bất chợt dùng sức, túm đến khóe miệng, như có như không hôn, trong miệng tự yêu tự hận mắng: "Tịch, anh là người xấu, tại sao anh có thể đối với em như vậy!"
"Anh nói em đẹp như thiên tiên như vậy, anh lại không quý trọng, còn phụ em, em thật muốn giết chết anh. . ."
Coi như là ở trong mộng, cô cố mấy phần hung hăng, cắn chữ, tàn bạo nói, giống như thật sự hận không được đem anh giết chết!
"Nhưng là. . . Em. . ."
Giọng Bạc Sủng Nhi, trong lúc bất chợt hờn dỗi lên, tựa hồ là mang theo vài phần bất lực.
Trong nháy mắt, Tịch Giản Cận cho là cô đang khóc.
Thật ra thì từ khi biết cô đến bây giờ, anh cũng chưa từng thấy qua cô khóc một lần nào.
Anh giương mắt, nhìn chằm chằm mặt mày tinh xảo xinh đẹp của cô, biết rất rõ ràng không nên, nhưng vẫn là từng điểm từng điểm tỉ mỉ nhìn.
Giống như là tối nay, biết rõ cô đi theo ra ngoài, biết mình không nên bỏ lại Triệu Tố Nhã quay đầu xe trở lại nhìn cô, nhưng vẫn làm.
Có một số việc, là anh buông xuống, trở lại bình thường, chỉ là phong quá lưu ảnh(*), nhạn quá lưu ngân, mơ hồ nhớ tới, vẫn cảm thấy đau .
[(*) ý nói người sống trên đời, cũng nên làm chút chuyện gì có ý nghĩa để cho người khác nhớ kỹ bạn, chứ không thể vĩnh viễn không để ai biết đến bạn.]
Trong nháy mắt, anh muốn xoay người, bóp chết cô!
Bên trong nhà lâm vào một loại an tĩnh kỳ diệu.
"Tịch. . . Tịch. . ."
Thanh âm của cô, trong lúc bất chợt mềm mại vài phần, giống như là mộng thấy cái gì, mềm nhũn hô.
Giống như là, thời điểm anh và cô ở chung một chỗ, mỗi lần cô hướng về phía anh nghịch ngợm vô lại, không thể làm gì, luôn đem cô đè dưới thân, liều mạng hôn cắn, uy hiếp cô nói, chọc cho anh sinh khí sẽ đem cô ăn sạch, xương đều không thừa, sau đó cô sẽ bởi vì anh hôn, khuôn mặt hồng hồng, nhưng vẫn cợt nhả nói với anh, anh ăn a ăn a! Anh liền thật bắt đầu làm khổ cô, cô nằm ở dưới thân thể của anh, dùng ngữ điệu mềm mại như vậy, hô: "Tịch, Tịch, em sợ. . . " sau đó anh liền cố nén khô nống trong người, từ trên người của cô bò dậy, xoay người vọt đi tắm nước lạnh, buông tha cô.
Anh chuyển đầu, đi nhìn cô, đáy mắt lóe lên tia sáng, giống như là đáy lòng đang kịch chiến cái gì.
Anh cảm giác được cô nắm tay của anh, trong lúc bất chợt dùng sức, túm đến khóe miệng, như có như không hôn, trong miệng tự yêu tự hận mắng: "Tịch, anh là người xấu, tại sao anh có thể đối với em như vậy!"
"Anh nói em đẹp như thiên tiên như vậy, anh lại không quý trọng, còn phụ em, em thật muốn giết chết anh. . ."
Coi như là ở trong mộng, cô cố mấy phần hung hăng, cắn chữ, tàn bạo nói, giống như thật sự hận không được đem anh giết chết!
"Nhưng là. . . Em. . ."
Giọng Bạc Sủng Nhi, trong lúc bất chợt hờn dỗi lên, tựa hồ là mang theo vài phần bất lực.
Trong nháy mắt, Tịch Giản Cận cho là cô đang khóc.
Thật ra thì từ khi biết cô đến bây giờ, anh cũng chưa từng thấy qua cô khóc một lần nào.
Anh giương mắt, nhìn chằm chằm mặt mày tinh xảo xinh đẹp của cô, biết rất rõ ràng không nên, nhưng vẫn là từng điểm từng điểm tỉ mỉ nhìn.
Giống như là tối nay, biết rõ cô đi theo ra ngoài, biết mình không nên bỏ lại Triệu Tố Nhã quay đầu xe trở lại nhìn cô, nhưng vẫn làm.
Có một số việc, là anh buông xuống, trở lại bình thường, chỉ là phong quá lưu ảnh(*), nhạn quá lưu ngân, mơ hồ nhớ tới, vẫn cảm thấy đau .
[(*) ý nói người sống trên đời, cũng nên làm chút chuyện gì có ý nghĩa để cho người khác nhớ kỹ bạn, chứ không thể vĩnh viễn không để ai biết đến bạn.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.