Chương 103: cô gái bán mình không bán cười! (3 )
Diệp Phi Dạ
08/02/2017
"Tịch Giản Cận, em phát hiện anh thật nhỏ mọn!" Bạc Sủng Nhi nghe ra
châm chọc trong lời nói của Tịch Giản Cận, vén môi phản kích: "Chẳng lẽ
anh không thể nói chuyện dễ dàng sao?"
Tịch Giản Cận nhìn mứt của cô trầm xuống.
Bạc Sủng Nhi lại tự mình nói trôi chảy: "Không phải là hôn anh một chút sao? Bằng không bây giờ anh hôn lại đi, muốn hôn thế nào thì hôn! Ngực em vẫn còn so sánh hơn ngực của anh! Vẫn còn mêm hơn ngực nh!"
Tay Tịch Giản Cận nắm chặt eo cô hơi hơi xiết chặt, liền muốn buông cô rời đi.
Bạc Sủng Nhi lại thức thời ôm lấy bờ vai của anh, nhanh chóng mở miệng nó: "Chỉ là để anh giúp một chút, tương đối phiền toái... . . . Là một người biết lao động chân tay! Hơn nữa chuyện này, không phải anh không làm được!"
Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, Bạc Sủng Nhi tự mình tiếp tục nói: "Khả năng có chút nguy hiểm... . . . Cần cái đầu dài tiến vào... . . . Mà lại phải làm việc ở bên trong, hoàn cảnh công việc có chút u ám ẩm ướt, có đôi khicần mang mặt nạ dẫn, đến hô hấp khó khăn... . . . Quan trọng hơn là... . . . Cái kia cuối cùng nhất định phải ra ... . . ." p/s *ta không nghĩ linh tinh*
Tịch Giản Cận nghe mà không được tự nhiên, lại nhất thời không nghĩ ra được đây rốt cuộc là làm gì, nhìn Bạc Sủng Nhi chằm chằm hồi lâu, lại phát hiện cô gái cau mày, một mặt bất đắc dĩ nói: "... . . . Tìm không thấy người giúp em, mà anh không phải lính đặc chủng sao? Hẳn là sẽ có biện pháp, cho nên giúp em một chút, được không?"
Tịch Giản Cận nhíu mày, anh còn không có gật đầu đáp ứng, lại nghe được cô nói: "Chờ em gọi điện thoại lại cho anh... . . . Đến lúc đó nói kỹ càng... . . ."
Bạc Sủng Nhi nói xong, tâm tình dường như rất tốt, nắm tay Tịch Giản Cận, xoay tròn một cái, vừa muốn quay về ngực Tịch Giản Cận, lại nhìn thấy một bên có người đi tới, thấp giọng nói hai câu bên tai Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận liền buông lỏng tay Bạc Sủng Nhi ra, hơi chút áy náy: "Ngại quá." Lại quay người rời đi.
Bạc Sủng Nhi hiếu kỳ, liền nhấc váy lên đi theo, ai ngờ Tịch Giản Cận đi nhanh, cô không kiệp liền bị mất dấui, đang ảo não, lại nhìn thấy Tịch Giản Cận ôm một cô gái trở về.
Bạc Sủng Nhi thần nhất trong nháy mắt, mắt khẽ híp lại một cái, cô gái kia, không phải Hàn Như Y thì là ai?
Tịch Giản Cận nhìn mứt của cô trầm xuống.
Bạc Sủng Nhi lại tự mình nói trôi chảy: "Không phải là hôn anh một chút sao? Bằng không bây giờ anh hôn lại đi, muốn hôn thế nào thì hôn! Ngực em vẫn còn so sánh hơn ngực của anh! Vẫn còn mêm hơn ngực nh!"
Tay Tịch Giản Cận nắm chặt eo cô hơi hơi xiết chặt, liền muốn buông cô rời đi.
Bạc Sủng Nhi lại thức thời ôm lấy bờ vai của anh, nhanh chóng mở miệng nó: "Chỉ là để anh giúp một chút, tương đối phiền toái... . . . Là một người biết lao động chân tay! Hơn nữa chuyện này, không phải anh không làm được!"
Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, Bạc Sủng Nhi tự mình tiếp tục nói: "Khả năng có chút nguy hiểm... . . . Cần cái đầu dài tiến vào... . . . Mà lại phải làm việc ở bên trong, hoàn cảnh công việc có chút u ám ẩm ướt, có đôi khicần mang mặt nạ dẫn, đến hô hấp khó khăn... . . . Quan trọng hơn là... . . . Cái kia cuối cùng nhất định phải ra ... . . ." p/s *ta không nghĩ linh tinh*
Tịch Giản Cận nghe mà không được tự nhiên, lại nhất thời không nghĩ ra được đây rốt cuộc là làm gì, nhìn Bạc Sủng Nhi chằm chằm hồi lâu, lại phát hiện cô gái cau mày, một mặt bất đắc dĩ nói: "... . . . Tìm không thấy người giúp em, mà anh không phải lính đặc chủng sao? Hẳn là sẽ có biện pháp, cho nên giúp em một chút, được không?"
Tịch Giản Cận nhíu mày, anh còn không có gật đầu đáp ứng, lại nghe được cô nói: "Chờ em gọi điện thoại lại cho anh... . . . Đến lúc đó nói kỹ càng... . . ."
Bạc Sủng Nhi nói xong, tâm tình dường như rất tốt, nắm tay Tịch Giản Cận, xoay tròn một cái, vừa muốn quay về ngực Tịch Giản Cận, lại nhìn thấy một bên có người đi tới, thấp giọng nói hai câu bên tai Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận liền buông lỏng tay Bạc Sủng Nhi ra, hơi chút áy náy: "Ngại quá." Lại quay người rời đi.
Bạc Sủng Nhi hiếu kỳ, liền nhấc váy lên đi theo, ai ngờ Tịch Giản Cận đi nhanh, cô không kiệp liền bị mất dấui, đang ảo não, lại nhìn thấy Tịch Giản Cận ôm một cô gái trở về.
Bạc Sủng Nhi thần nhất trong nháy mắt, mắt khẽ híp lại một cái, cô gái kia, không phải Hàn Như Y thì là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.