Chương 105: cô gái nhỏ bán mình không bán cười! (5 )
Diệp Phi Dạ
08/02/2017
Tần Thánh cùng Tịch Giản Cận đã từng tính là bạn học, hai người bời
vì Bạc Sủng Nhi, có một hồi rất quen, chỉ tiếc không có cùng chung chí
hướng, khi Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận tan vỡ, tất nhiên anh cũng
không có nửa điển qua lại với Tịch Giản Cận.
Bạc Sủng Nhi và Tần Thánh còn chưa đi đến, liền nghe được phía trước truyền đến một tiếng ly rượu vỡ, tiếng vỡ vang vọng, lại nhìn thấy Hàn Như Y một mặt lúng túng đứng ở nơi đó, bó tay hết cách.
Tịch Giản Cận lại đã ưu nhã cầm khăn tay, chậm rãi cúi người, muốn thay Hàn Như Y lau rượu đổ lên váy!
Sắc mặt Hàn Như Y đỏ lên, nhanh chóng lắc đầu, nhanh chóng láy khắn từ tay của Tịch Giản Cận, chính mình tự lau.
Sau khi xong, còn ngẩng đầu, nhìn Tịch Giản Cận, hơi khẩn trương nói ra: "Giản Cận, em không cố ý... . . ."
Tịch Giản Cận cười nhạt một tiếng, thấp giọng nói ra: "Không sao... . . ."
Lập tức, liền dẫn Hàn Như Y quay người, ra hiệu người mang cô qua nhà vệ sinh thu dọn chút... . . .
Bạc Sủng Nhi đứng ở đằng xa, đáy lòng nhấc lên một trận cuồng phong bạo vũ, không có tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Tịch của cô, khi nào đã từng như vậy với cô, đều cho một người phụ nữ khác sao?
Hàn Như Y nhanh chóng trở lại, mà cô ta đi rất nhanh, thẳng đến khi nhìn thấy Tịch Giản Cận, mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi tới bên cạnh Tịch Giản Cận, vươn tay, kéo vạt áo Tịch Giản Cận.
Bạc Sủng Nhi thấy rõ ràng ngón tay Hàn Như Y nắm lấy vạt áo Tịch Giản Cận thô to, không có mền mại xinh đẹo được như tay cô.
Bằng tâm mà nói, quả thực Hàn Như Y không xứng với Tịch Giản Cận, vô luận là tướng mạo, vẫn là giá trị bản thân... . . . Thậm chí còn có chút không mặt mũi.
"Tịch công tử, sinh nhật vui vẻ!" Ngay lúc Bạc Sủng Nhi thất thần, Tần Thánh đã ôm lấy cô, đi tới trước mặt Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y, dẫn đầu chào hỏi.
Bạc Sủng Nhi hoàn hồn, anh mắt nhìn về phía Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y, vừa lúc đối mắt với Hàn Như Y, cô lại phát hiện Hàn Như Y ngơ ngác một chút, liền nghiêng đầu, có mấy phần quan tâm nhìn sang Tịch Giản Cận.
Bạc Sủng Nhi và Tần Thánh còn chưa đi đến, liền nghe được phía trước truyền đến một tiếng ly rượu vỡ, tiếng vỡ vang vọng, lại nhìn thấy Hàn Như Y một mặt lúng túng đứng ở nơi đó, bó tay hết cách.
Tịch Giản Cận lại đã ưu nhã cầm khăn tay, chậm rãi cúi người, muốn thay Hàn Như Y lau rượu đổ lên váy!
Sắc mặt Hàn Như Y đỏ lên, nhanh chóng lắc đầu, nhanh chóng láy khắn từ tay của Tịch Giản Cận, chính mình tự lau.
Sau khi xong, còn ngẩng đầu, nhìn Tịch Giản Cận, hơi khẩn trương nói ra: "Giản Cận, em không cố ý... . . ."
Tịch Giản Cận cười nhạt một tiếng, thấp giọng nói ra: "Không sao... . . ."
Lập tức, liền dẫn Hàn Như Y quay người, ra hiệu người mang cô qua nhà vệ sinh thu dọn chút... . . .
Bạc Sủng Nhi đứng ở đằng xa, đáy lòng nhấc lên một trận cuồng phong bạo vũ, không có tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Tịch của cô, khi nào đã từng như vậy với cô, đều cho một người phụ nữ khác sao?
Hàn Như Y nhanh chóng trở lại, mà cô ta đi rất nhanh, thẳng đến khi nhìn thấy Tịch Giản Cận, mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi tới bên cạnh Tịch Giản Cận, vươn tay, kéo vạt áo Tịch Giản Cận.
Bạc Sủng Nhi thấy rõ ràng ngón tay Hàn Như Y nắm lấy vạt áo Tịch Giản Cận thô to, không có mền mại xinh đẹo được như tay cô.
Bằng tâm mà nói, quả thực Hàn Như Y không xứng với Tịch Giản Cận, vô luận là tướng mạo, vẫn là giá trị bản thân... . . . Thậm chí còn có chút không mặt mũi.
"Tịch công tử, sinh nhật vui vẻ!" Ngay lúc Bạc Sủng Nhi thất thần, Tần Thánh đã ôm lấy cô, đi tới trước mặt Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y, dẫn đầu chào hỏi.
Bạc Sủng Nhi hoàn hồn, anh mắt nhìn về phía Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y, vừa lúc đối mắt với Hàn Như Y, cô lại phát hiện Hàn Như Y ngơ ngác một chút, liền nghiêng đầu, có mấy phần quan tâm nhìn sang Tịch Giản Cận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.