Chương 44: cô gái nhỏ hái dưa leo! (4 )
Diệp Phi Dạ
21/01/2017
Tịch Giản Cận đứng ở đó, chỉ nhìn thoáng qua đám người một lần, sau đó chỉ ba lần, chỉ vào ba người, "Mấy người đi ra theo tôi."
Ba người kia đều sợ Tịch Giản Cận, tuy nhiên dù không nguyện ý vẫn đi theo anh, nhưng hai chân run lên đi theo sau lưng của Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận nói với cục trưởng là muốn ra sân tập bắn, cục trưởng liền nhanh chóng mang anh đi.
Tiến vào sân tập bắn, Tịch Giản Cận quay đầu, liếc một chút liền nhận ra ai cầm súng, còn lại hai người cũng là kẻ đã đè lên người Bạc Sủng Nhi.
Tịch Giản Cận nhìn qua một loạt súng trường, đều đã đầy đạn, anh đại khái quét nhìn một chút, liền quay đầu, chỉ người cầm súng chỉ anh nói: "Người này ở lại, còn lại hai người chói vào bia kia, sau đó đem bia gắn kỹ lên tường, trên đầu mỗi người có một quả táo."
Cục trưởng không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn phân phó người làm theo.
Đợi đến khi người ta chuẩn bị xong, Tịch Giản Cận mới ung dung đứng ở chính giữa sân, đại khái cách năm mươi mét, anh đánh ngắm một chút, lúc này mới quay đầu, mặt nhìn người cầm súng, ngữ điệu thanh thản: "Rất thích nghịch súng sao?"
Ngữ điệu của anh thong thả, thậm chí đều không có bất kỳ tâm tình chập chờn gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác để cho người ta nghe mà đáy lòng phát run, tay chân phát lạnh.
Tịch Giản Cận chậm rãi nhếch môi cười, nhặt một cây súng, cầm trong tay vuốt ve: "Thật sự là không thành thục... . . ." anh vươn tay, liền ném cho người ở lại, "Như vậy đi, cho mày một cơ hội, sẽ xử nhẹ máy, mày cũng biết... . . . Đeo súng đánh lén cảnh sát, tội không thể tha!"
Người kia nghe vậy, liền gật đầu, nhận lấy súng, biểu lộ mang theo vài phần hoảng sợ.
Ánh mắt Tịch Giản Cận nhìn hắn vài phần, có chút lạnh lùng, có chút chế giễu.
"Tôi nói được thì làm được, một lần cơ hội này, tôi cho anh!"Tịch Giản Cận vươn tay, cũng cầm một cây súng, đáy mắt bình tĩnh không hề gợn sóng: "Đối diện, hai người bọn họ, nổ súng bắn táo, chỉ cần mày bắn chuẩn, coi như mày thắng, nhưng mà... . . ."
Tịch Giản Cận dừng một chút, anh chậm rãi quay người, từ nhiều súng ống như vậy lấy đi một câu súng, là súng trường M1, "Nếu như mày bắn không trúng... . . . Hoặc là trong đó có một người bị thương, vậy mày mặc tao xử trí!"
Ba người kia đều sợ Tịch Giản Cận, tuy nhiên dù không nguyện ý vẫn đi theo anh, nhưng hai chân run lên đi theo sau lưng của Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận nói với cục trưởng là muốn ra sân tập bắn, cục trưởng liền nhanh chóng mang anh đi.
Tiến vào sân tập bắn, Tịch Giản Cận quay đầu, liếc một chút liền nhận ra ai cầm súng, còn lại hai người cũng là kẻ đã đè lên người Bạc Sủng Nhi.
Tịch Giản Cận nhìn qua một loạt súng trường, đều đã đầy đạn, anh đại khái quét nhìn một chút, liền quay đầu, chỉ người cầm súng chỉ anh nói: "Người này ở lại, còn lại hai người chói vào bia kia, sau đó đem bia gắn kỹ lên tường, trên đầu mỗi người có một quả táo."
Cục trưởng không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn phân phó người làm theo.
Đợi đến khi người ta chuẩn bị xong, Tịch Giản Cận mới ung dung đứng ở chính giữa sân, đại khái cách năm mươi mét, anh đánh ngắm một chút, lúc này mới quay đầu, mặt nhìn người cầm súng, ngữ điệu thanh thản: "Rất thích nghịch súng sao?"
Ngữ điệu của anh thong thả, thậm chí đều không có bất kỳ tâm tình chập chờn gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác để cho người ta nghe mà đáy lòng phát run, tay chân phát lạnh.
Tịch Giản Cận chậm rãi nhếch môi cười, nhặt một cây súng, cầm trong tay vuốt ve: "Thật sự là không thành thục... . . ." anh vươn tay, liền ném cho người ở lại, "Như vậy đi, cho mày một cơ hội, sẽ xử nhẹ máy, mày cũng biết... . . . Đeo súng đánh lén cảnh sát, tội không thể tha!"
Người kia nghe vậy, liền gật đầu, nhận lấy súng, biểu lộ mang theo vài phần hoảng sợ.
Ánh mắt Tịch Giản Cận nhìn hắn vài phần, có chút lạnh lùng, có chút chế giễu.
"Tôi nói được thì làm được, một lần cơ hội này, tôi cho anh!"Tịch Giản Cận vươn tay, cũng cầm một cây súng, đáy mắt bình tĩnh không hề gợn sóng: "Đối diện, hai người bọn họ, nổ súng bắn táo, chỉ cần mày bắn chuẩn, coi như mày thắng, nhưng mà... . . ."
Tịch Giản Cận dừng một chút, anh chậm rãi quay người, từ nhiều súng ống như vậy lấy đi một câu súng, là súng trường M1, "Nếu như mày bắn không trúng... . . . Hoặc là trong đó có một người bị thương, vậy mày mặc tao xử trí!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.