Chương 1023: Gặp lại sao, người yêu của ta! 【5】
Diệp Phi Dạ
07/11/2018
Mà người khiến cô mất đứa bé này, cũng là người đàn ông cô yêu!
Cô không có nghĩ qua, một ngày kia, chính mình lại hối hận biết Tịch Giản Cận như vậy, hoặc là nói, hận Tịch Giản Cận như vậy!
Cô đã từng làm mọi chuyện vì có thể cùng anh hạnh phúc, thế nhưng lại anh lại khiến con của bọn họ biến mất!
Chính là bởi vì anh, cô mới muốn mang thai, muốn một cái nhà!
Bạc Sủng Nhi hít sâu một hơi, tâm như xám tro.
Thật giống như tro tàn.
Hiện tại không có bất kỳ tâm tình nào.
Cô cũng không muốn quan tâm những chuyện khác, toàn bộ người trong thiên hạ chết sống cũng cùng anh không liên quan, con của cô chết đi, cũng là cô quan tâm.
Cô cảm giác mình là gieo gió gặt bảo, nếu như mình không đi quan tâm Tiểu Bảo vậy thì chuyện gì cũng sẽ không phát sinh!
Tịch Giản Cận nói, anh là vì cứu cô mới làm như vậy, đúng, cô có thể lý giải, nhưng mà...... Cô không tha thứ được.
Cô mơ hồ có thể thấy con của bọn họ, đối của bọn họ hai mắt tràn đầy oán hận, oán hận bọn họ không có bảo vệ tốt nó!
Bạc Sủng Nhi thật không cách nào tha thứ chính mình, cũng không cách nào tha thứ Tịch Giản Cận, nguyệt sự của cô không tới, cô vẫn cho là nguyên nhân do thân thể của mình, căn bản không có nghĩ đến sẽ mang thai, nếu như cô biết trước, vậy thì tốt rồi.
Tự trách dưới đáy lòng lan tràn vô tận.
Bạc Sủng Nhi dần dần yên tĩnh, ánh mắt cô nhìn Tịch Giản Cận cũng theo đó bình tĩnh lại, bên trong không có thứ gì, duy chỉ có Tịch Giản Cận, ánh mắt không còn tồn tại nét dịu dàng của dĩ vãng, thay vào đó toàn bộ đều là thâm trầm hận ý cùng oán giận toan tính, tâm Tịch Giản Cận đau nhói, làm cho đáy lòng Tịch Giản Cận bối rối, đau xót không giải thích được.
Anh không muốn mất cô.
Cho dù là thân thủ của anh đẩy cô ra, khiến cho cô mất đi con của bọn anh, thậm chí anh cũng chưa kịp khổ sở cùng đau buồn, vừa nghĩ tới cô có thể không tha thứ cho anh, anh đã không muốn quan tâm những chuyện khác.
Anh vươn tay, bắt được cổ tay của cô.
Mang theo vài phần bối rối, "Sủng Nhi, anh sai lầm rồi...... Anh biết anh vô dụng, nhưng là còn nhiều thời gian, chúng ta vẫn là có thể có con!"
Có con hay sao?
Anh liền nói một câu như vậy sao?
Chẳng lẽ đứa con đã chết kia, cứ như vậy dễ dàng bỏ qua sao?
Cô không có nghĩ qua, một ngày kia, chính mình lại hối hận biết Tịch Giản Cận như vậy, hoặc là nói, hận Tịch Giản Cận như vậy!
Cô đã từng làm mọi chuyện vì có thể cùng anh hạnh phúc, thế nhưng lại anh lại khiến con của bọn họ biến mất!
Chính là bởi vì anh, cô mới muốn mang thai, muốn một cái nhà!
Bạc Sủng Nhi hít sâu một hơi, tâm như xám tro.
Thật giống như tro tàn.
Hiện tại không có bất kỳ tâm tình nào.
Cô cũng không muốn quan tâm những chuyện khác, toàn bộ người trong thiên hạ chết sống cũng cùng anh không liên quan, con của cô chết đi, cũng là cô quan tâm.
Cô cảm giác mình là gieo gió gặt bảo, nếu như mình không đi quan tâm Tiểu Bảo vậy thì chuyện gì cũng sẽ không phát sinh!
Tịch Giản Cận nói, anh là vì cứu cô mới làm như vậy, đúng, cô có thể lý giải, nhưng mà...... Cô không tha thứ được.
Cô mơ hồ có thể thấy con của bọn họ, đối của bọn họ hai mắt tràn đầy oán hận, oán hận bọn họ không có bảo vệ tốt nó!
Bạc Sủng Nhi thật không cách nào tha thứ chính mình, cũng không cách nào tha thứ Tịch Giản Cận, nguyệt sự của cô không tới, cô vẫn cho là nguyên nhân do thân thể của mình, căn bản không có nghĩ đến sẽ mang thai, nếu như cô biết trước, vậy thì tốt rồi.
Tự trách dưới đáy lòng lan tràn vô tận.
Bạc Sủng Nhi dần dần yên tĩnh, ánh mắt cô nhìn Tịch Giản Cận cũng theo đó bình tĩnh lại, bên trong không có thứ gì, duy chỉ có Tịch Giản Cận, ánh mắt không còn tồn tại nét dịu dàng của dĩ vãng, thay vào đó toàn bộ đều là thâm trầm hận ý cùng oán giận toan tính, tâm Tịch Giản Cận đau nhói, làm cho đáy lòng Tịch Giản Cận bối rối, đau xót không giải thích được.
Anh không muốn mất cô.
Cho dù là thân thủ của anh đẩy cô ra, khiến cho cô mất đi con của bọn anh, thậm chí anh cũng chưa kịp khổ sở cùng đau buồn, vừa nghĩ tới cô có thể không tha thứ cho anh, anh đã không muốn quan tâm những chuyện khác.
Anh vươn tay, bắt được cổ tay của cô.
Mang theo vài phần bối rối, "Sủng Nhi, anh sai lầm rồi...... Anh biết anh vô dụng, nhưng là còn nhiều thời gian, chúng ta vẫn là có thể có con!"
Có con hay sao?
Anh liền nói một câu như vậy sao?
Chẳng lẽ đứa con đã chết kia, cứ như vậy dễ dàng bỏ qua sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.