Chương 199: Máy rút tiền hay là máy gửi ngân hàng? [20]
Diệp Phi Dạ
17/03/2017
"Thật sao? " Tịch Giản Cận hừ lạnh một tiếng, cười nhạt nói: "Tôi làm sao cảm thấy là em một lần cũng làm không xong, đã gục ở trên người của tôi, mãi không chịu động, sau đó kêu la, chịu không được, muốn chết,
anh đừng như vậy, thật sâu. . ."
Bạc Sủng Nhi lần này một câu cũng nói không nên lời rồi, cô phồng miệng, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, mặt bắt đầu đỏ, đến cuối cùng, cô thẹn quá thành giận, hổn hển cầm túi trong tay, hướng về phía Tịch Giản Cận đập tới.
Tịch Giản Cận khẽ nghiêng người, né tránh rất nhẹ nhàng, ở trước ngực ôm cánh tay, mắt nhìn xuống Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi dậm chân, đáy lòng khẽ nghẹn, cô cắn cắn đôi môi, mở miệng ra, đã muốn đi mắng Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận từng trải qua vô số lần cô khóc lóc om sòm như vậy, đã sớm rất quen thuộc, quay lưng, nghĩ, nếu cô không cần anh chịu trách nhiệm, anh cũng không cần cùng cô dông dài rồi.
Bạc Sủng Nhi không nghĩ tới Tịch Giản Cận sẽ tiêu sái như vậy, đáy lòng không nhịn được nhẹ tức, nhưng cảm thấy dạ dày co rút, buổi sáng uống một ly sửa tươi, bữa tối không ăn bao nhiêu, ngày hôm qua uống rượu sợ là thương tổn đến dạ dày rồi, nhất thời không nhịn được, suýt nữa ngã xuống đất.
Tịch Giản Cận thấy bộ dạng này của cô, vội vàng đi lên trước, tiếp được thân thể cô lảo đảo muốn ngã, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhìn của anh, nói: "Em đau dạ dày, ta muốn ăn cháo..."
Tịch Giản Cận nhìn cô tội nghiệp, không giống như là gạt người, mà hình như cô thật sự là đói bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng trắng, anh không dám trễ nãi, ôm lấy cô, để ở trong xe, vốn định đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô càn quấy muốn ăn cháo, anh bất đắc dĩ, chỉ có thể lái xe đưa cô nên địa chỉ quen thuộc.
cửa hàng kia không lớn, cần tiền mặt, Tịch Giản Cận lúc này mới phát hiện trong ví tiền mình một đống thẻ, không có tiền, liền tìm máy rút tiền, đi rút tiền, Bạc Sủng Nhi làm ổ ở trong xe, nghiêng đầu, nhìn anh lấy tiền trở lại, lên xe, cô không nhịn được nở nụ cười.
Tịch Giản Cận liếc mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, mới vừa rồi cô còn ầm ĩ đau dạ dày, hiện tại còn có tâm tư cười, khiến đáy lòng của anh, hơi hơi buông lỏng xuống, tối thiểu đại biểu cô cũng không phải là quá nghiêm trọng.
Bạc Sủng Nhi vươn tay, chọc chọc bả vai Tịch Giản Cận, sau đó nghiêng đầu, nói: "Anh có cảm thấy, nam nữ làm chuyện kia, giống như là đem thẻ cắm vào máy rút tiền không? Không đúng... Máy rút tiền hình dung không chuẩn xác, bởi vì người đàn ông không có lấy ra bất kỳ vật gì, mà là hướng bên trong tặng đồ, phải nói, giống như là máy gửi ngân hàng..."
Bạc Sủng Nhi lần này một câu cũng nói không nên lời rồi, cô phồng miệng, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, mặt bắt đầu đỏ, đến cuối cùng, cô thẹn quá thành giận, hổn hển cầm túi trong tay, hướng về phía Tịch Giản Cận đập tới.
Tịch Giản Cận khẽ nghiêng người, né tránh rất nhẹ nhàng, ở trước ngực ôm cánh tay, mắt nhìn xuống Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi dậm chân, đáy lòng khẽ nghẹn, cô cắn cắn đôi môi, mở miệng ra, đã muốn đi mắng Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận từng trải qua vô số lần cô khóc lóc om sòm như vậy, đã sớm rất quen thuộc, quay lưng, nghĩ, nếu cô không cần anh chịu trách nhiệm, anh cũng không cần cùng cô dông dài rồi.
Bạc Sủng Nhi không nghĩ tới Tịch Giản Cận sẽ tiêu sái như vậy, đáy lòng không nhịn được nhẹ tức, nhưng cảm thấy dạ dày co rút, buổi sáng uống một ly sửa tươi, bữa tối không ăn bao nhiêu, ngày hôm qua uống rượu sợ là thương tổn đến dạ dày rồi, nhất thời không nhịn được, suýt nữa ngã xuống đất.
Tịch Giản Cận thấy bộ dạng này của cô, vội vàng đi lên trước, tiếp được thân thể cô lảo đảo muốn ngã, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhìn của anh, nói: "Em đau dạ dày, ta muốn ăn cháo..."
Tịch Giản Cận nhìn cô tội nghiệp, không giống như là gạt người, mà hình như cô thật sự là đói bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng trắng, anh không dám trễ nãi, ôm lấy cô, để ở trong xe, vốn định đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô càn quấy muốn ăn cháo, anh bất đắc dĩ, chỉ có thể lái xe đưa cô nên địa chỉ quen thuộc.
cửa hàng kia không lớn, cần tiền mặt, Tịch Giản Cận lúc này mới phát hiện trong ví tiền mình một đống thẻ, không có tiền, liền tìm máy rút tiền, đi rút tiền, Bạc Sủng Nhi làm ổ ở trong xe, nghiêng đầu, nhìn anh lấy tiền trở lại, lên xe, cô không nhịn được nở nụ cười.
Tịch Giản Cận liếc mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, mới vừa rồi cô còn ầm ĩ đau dạ dày, hiện tại còn có tâm tư cười, khiến đáy lòng của anh, hơi hơi buông lỏng xuống, tối thiểu đại biểu cô cũng không phải là quá nghiêm trọng.
Bạc Sủng Nhi vươn tay, chọc chọc bả vai Tịch Giản Cận, sau đó nghiêng đầu, nói: "Anh có cảm thấy, nam nữ làm chuyện kia, giống như là đem thẻ cắm vào máy rút tiền không? Không đúng... Máy rút tiền hình dung không chuẩn xác, bởi vì người đàn ông không có lấy ra bất kỳ vật gì, mà là hướng bên trong tặng đồ, phải nói, giống như là máy gửi ngân hàng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.