Chương 147: Nếu nói khó chịu, chính là như thế! (8)
Diệp Phi Dạ
17/02/2017
Nụ cười của Bạc Sủng Nhi hơi ngưng trệ một chút, sau lại nở rộ càng
xinh đẹp, cô nỗ lực để chính mình biểu hiện rất nhẹ nhàng, lại cảm thấy
đáy lòng hiện ra một cỗ hương vị khó chịu.
Cô quay người, dự định xuống xe, lại mơ hồ cảm giác được người đàn ông bên cạnh, trầm mặc lạ thường.
Cô liền dừng động tác, không có nhìn Tịch Giản Cận, thản nhiên nói: "Tịch Giản Cận, buổi tối hôm qua... . . . Anh thật không cần cho mình áp lực quá lớn, em vẫn luôn để lại cho anh... . . . Bời vì lúc trước, anh nói, đó là món quà sinh nhật tốt nhất anh có thể nhận... . . ."
Tịch Giản Cận nắm chặt tay lái, ngón tay hơi dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch.
Quà sinh nhật tốt nhất... . . .
"Em đối với anh có tình, thẳng thắn mà nói, em muốn ở cùng với anh, thế nhưng, anh lại không muốn buộc anh... . . . Em không chỉ muốn con người anh, em còn muốn làng anh... . . . Cái nào em cũng đều muốn!"
"Cho nên, thân thể anh, đối với em mà nói, dụ hoặc lực rất lớn, tuy nhiên lại không trở thành lợi thế để em uy hiếp anh!"
"Nếu như em thật muốn gả cho anh, em không cần phải bò lên giường của anh như thế, em còn có rất nhiều loại biện pháp... . . . Ví dụ như... . . . Trói anh lại kết hôn với em!"
Cô nói cực kỳ nghiêm túc, anh nghe cực kỳ chuyên chú.
Anh biết, cô thực sự nói thật.
Thân thể căng thẳng, hơi giãn ra.
Đáy lòng nổi lên phiền não, cũng chậm rãi đè ép xuống.
Bảy năm không thấy, kỳ thật không chỉ là anh thay đổi, cô cũng thay đổi theo rồi... . . . Trở nên... . . . So với anh tưởng tượng, có năng lực, có suy nghĩ nhiều rồi!
Bạc Sủng Nhi biết Tịch Giản Cận sẽ không suy nghĩ lung tung, kỳ thật cô vì đến gần tim anh, mỗi một bước cờ đều hạ cực kỳ run rẩy.
Dù sao lúc này, Tịch Giản Cận đã không phải là Tịch Giản Cận năm đó, cao thâm bí hiểm, cường đại vô biên.
"Kỳ thật, em không tin lâu ngày sinh tình! Tình ý không có chuyện ở lâu mà không có quan hệ quá lớn!" Bạc Sủng Nhi cười, nhìn Tịch Giản Cận, cực kỳ tự nhiên nói ra: "Bời vì, ở lâu, cũng không nhất định sinh tình."
Cô quay người, dự định xuống xe, lại mơ hồ cảm giác được người đàn ông bên cạnh, trầm mặc lạ thường.
Cô liền dừng động tác, không có nhìn Tịch Giản Cận, thản nhiên nói: "Tịch Giản Cận, buổi tối hôm qua... . . . Anh thật không cần cho mình áp lực quá lớn, em vẫn luôn để lại cho anh... . . . Bời vì lúc trước, anh nói, đó là món quà sinh nhật tốt nhất anh có thể nhận... . . ."
Tịch Giản Cận nắm chặt tay lái, ngón tay hơi dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch.
Quà sinh nhật tốt nhất... . . .
"Em đối với anh có tình, thẳng thắn mà nói, em muốn ở cùng với anh, thế nhưng, anh lại không muốn buộc anh... . . . Em không chỉ muốn con người anh, em còn muốn làng anh... . . . Cái nào em cũng đều muốn!"
"Cho nên, thân thể anh, đối với em mà nói, dụ hoặc lực rất lớn, tuy nhiên lại không trở thành lợi thế để em uy hiếp anh!"
"Nếu như em thật muốn gả cho anh, em không cần phải bò lên giường của anh như thế, em còn có rất nhiều loại biện pháp... . . . Ví dụ như... . . . Trói anh lại kết hôn với em!"
Cô nói cực kỳ nghiêm túc, anh nghe cực kỳ chuyên chú.
Anh biết, cô thực sự nói thật.
Thân thể căng thẳng, hơi giãn ra.
Đáy lòng nổi lên phiền não, cũng chậm rãi đè ép xuống.
Bảy năm không thấy, kỳ thật không chỉ là anh thay đổi, cô cũng thay đổi theo rồi... . . . Trở nên... . . . So với anh tưởng tượng, có năng lực, có suy nghĩ nhiều rồi!
Bạc Sủng Nhi biết Tịch Giản Cận sẽ không suy nghĩ lung tung, kỳ thật cô vì đến gần tim anh, mỗi một bước cờ đều hạ cực kỳ run rẩy.
Dù sao lúc này, Tịch Giản Cận đã không phải là Tịch Giản Cận năm đó, cao thâm bí hiểm, cường đại vô biên.
"Kỳ thật, em không tin lâu ngày sinh tình! Tình ý không có chuyện ở lâu mà không có quan hệ quá lớn!" Bạc Sủng Nhi cười, nhìn Tịch Giản Cận, cực kỳ tự nhiên nói ra: "Bời vì, ở lâu, cũng không nhất định sinh tình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.