Chương 754: Tịch, em mang thai! 【7】
Diệp Phi Dạ
12/11/2017
Nhưng là một giây sau, vẫn là bật cười, nhìn Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y một chút, ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng không chút do dự đi ra ngoài.
"Bắt đầu từ bây giờ cô ta là của em, Tịch Giản Cận, em biết hiện tại tâm tình anh không tốt, bất quá em cũng không quanh co lòng vòng nữa, điều kiện để em hiến tủy sống cho Tiểu Bảo chỉ có một, đó chính là để Hàn Như Y gả cho Vick tiên sinh, nếu không, hết thảy không bàn nữa!"
"Dĩ nhiên, tủy sống em một ngày không hiến, bên kia đại biểu Hàn Như Y bây giờ còn vẫn tự do."
"Hơn nữa em còn có một điều kiện phụ, đó chính là, Hàn Như Y chỉ cần xác định đồng ý, như vậy... Cô ta cả đời này và Tiểu Bảo liền không có nửa điểm quan hệ với Tịch Giản Cận!"
"Cho nên, em cũng không làm người khác khó chịu, tối nay em tới, là muốn đem chuyện này nói với anh, về phần có cần tủy sống của emhay không là chuyện của các anh, thương lượng tốt rồi, tùy thời có thể gọi điện thoại cho em."
Bạc Sủng Nhi nói xong câu nói sau cùng, ánh mắt là rơi vào trên người Hàn Như Y, ánh mắt cô cùng Hàn Như Y khẽ nhìn nhau một chút.
Một lần cuối cùng cho cô cơ hội đổi ý.
Bạc Sủng Nhi sau khi nói xong, liền xoay người muốn rời đi.
Tịch Giản Cận tuấn nhan căng thẳng, bộ dáng kinh người và nghiêm túc, cực kỳ đáng sợ, anh túm tay Bạc Sủng Nhi, liều mạng đem cô lôi ra khỏi phòng bệnh, không nói tiếng nào cứ thế lôi cô đi.
Đúng là bây giờ anh rất tức giận!
Bạc Sủng Nhi là người nói những lời nói đó sao?
Bõ công anh còn yêu thương cô như vậy, không chịu để cho cô hiến cho tủy sống, mà cô thì sao này?
Mạn bất kinh tâm lấy của mình tủy sống làm điều kiện trao đổi, rốt cuộc cô muốn như thế nào?
Tịch Giản Cận càng nghĩ, xung quanh toàn thân bốc lửa khí càng ngày càng đậm hơn.
Tịch Giản Cận dắt Bạc Sủng Nhi, hình như giống như là muốn đem cả người Bạc Sủng Nhi đau nhức nằm bẹp dí dùng lại một chút.
Đi tới trong công viên lầu dưới bệnh viện, nơi đó đã không có bất luận kẻ nào, Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, hung hăng mà bỏ tay Bạc Sủng Nhi ra, vẻ mặt lành lạnh nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, gằn từng chữ nói: "Em không thể làm như vậy!
Bạc Sủng Nhi nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, rất là an tĩnh, chẳng qua là mạn bất kinh tâm cười cười, liền xoay người hướng ghế đá đi tới, cô chậm rãi ngồi ở phía trên, thấy Tịch Giản Cận còn đứng nguyên tại chỗ, vẫn duy trì một bộ âm lãnh.
Cô lúc này mới cong môi, cười cười, âm điệu mềm nhũn nói: "Tịch..."
"Bắt đầu từ bây giờ cô ta là của em, Tịch Giản Cận, em biết hiện tại tâm tình anh không tốt, bất quá em cũng không quanh co lòng vòng nữa, điều kiện để em hiến tủy sống cho Tiểu Bảo chỉ có một, đó chính là để Hàn Như Y gả cho Vick tiên sinh, nếu không, hết thảy không bàn nữa!"
"Dĩ nhiên, tủy sống em một ngày không hiến, bên kia đại biểu Hàn Như Y bây giờ còn vẫn tự do."
"Hơn nữa em còn có một điều kiện phụ, đó chính là, Hàn Như Y chỉ cần xác định đồng ý, như vậy... Cô ta cả đời này và Tiểu Bảo liền không có nửa điểm quan hệ với Tịch Giản Cận!"
"Cho nên, em cũng không làm người khác khó chịu, tối nay em tới, là muốn đem chuyện này nói với anh, về phần có cần tủy sống của emhay không là chuyện của các anh, thương lượng tốt rồi, tùy thời có thể gọi điện thoại cho em."
Bạc Sủng Nhi nói xong câu nói sau cùng, ánh mắt là rơi vào trên người Hàn Như Y, ánh mắt cô cùng Hàn Như Y khẽ nhìn nhau một chút.
Một lần cuối cùng cho cô cơ hội đổi ý.
Bạc Sủng Nhi sau khi nói xong, liền xoay người muốn rời đi.
Tịch Giản Cận tuấn nhan căng thẳng, bộ dáng kinh người và nghiêm túc, cực kỳ đáng sợ, anh túm tay Bạc Sủng Nhi, liều mạng đem cô lôi ra khỏi phòng bệnh, không nói tiếng nào cứ thế lôi cô đi.
Đúng là bây giờ anh rất tức giận!
Bạc Sủng Nhi là người nói những lời nói đó sao?
Bõ công anh còn yêu thương cô như vậy, không chịu để cho cô hiến cho tủy sống, mà cô thì sao này?
Mạn bất kinh tâm lấy của mình tủy sống làm điều kiện trao đổi, rốt cuộc cô muốn như thế nào?
Tịch Giản Cận càng nghĩ, xung quanh toàn thân bốc lửa khí càng ngày càng đậm hơn.
Tịch Giản Cận dắt Bạc Sủng Nhi, hình như giống như là muốn đem cả người Bạc Sủng Nhi đau nhức nằm bẹp dí dùng lại một chút.
Đi tới trong công viên lầu dưới bệnh viện, nơi đó đã không có bất luận kẻ nào, Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, hung hăng mà bỏ tay Bạc Sủng Nhi ra, vẻ mặt lành lạnh nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, gằn từng chữ nói: "Em không thể làm như vậy!
Bạc Sủng Nhi nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, rất là an tĩnh, chẳng qua là mạn bất kinh tâm cười cười, liền xoay người hướng ghế đá đi tới, cô chậm rãi ngồi ở phía trên, thấy Tịch Giản Cận còn đứng nguyên tại chỗ, vẫn duy trì một bộ âm lãnh.
Cô lúc này mới cong môi, cười cười, âm điệu mềm nhũn nói: "Tịch..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.