Chương 768: Tịch, em mang thai rồi ! (21)
Diệp Phi Dạ
20/11/2017
Đáy lòng của cô, kỳ thật có chút sợ hãi...... Cô muốn anh ở bên cạnh cô
cỡ nào, nhìn cô hoàn thành phẫu thuật...... Thế nhưng cô cũng không dám
mở miệng để anh ở bên......
Cô biết, trong lòng của anh, so với ai khác đều không hi vọng cô đi hiến tủy, vô luận là bời vì yêu cô, hay là bời vì không muốn để cho Hàn Như Y gả cho Vick tiên sinh...... Anh đều không muốn để cho cô hiến...... Thế nhưng cô chưa bao giờ do dự mà chấp nhận cứa đứa bé.
Đó là một sinh mệnh.
Cho dù Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y không có nhiều như vậy dính dấp nhiều như vậy, cô cũng sẽ ra tay cứu người.
Cô vốn thiện lương.
Chỉ là nhìn quá, rất xấu mà thôi......
Là nhìn qua...... Thế nhưng vào giờ này khắc này, rơi vào trong lòng của anh, cô lại là một người phụ nữ xấu không thể kém!
Không có thuốc chữa!
Cô thật vô cùng muốn bắt lấy tay anh, giải thích cho mình, thế nhưng cô không thể......
Cô so với ai khác đều hi vọng hạnh phúc cùng vui vẻ.Thế nhưng, hạnh phúc cùng vui vẻ, lại bị cô tự tay đánh nát rồi!
Cô cảm giác chính mình lòng đau giống như muốn chết, thế nhưng là, cô không hối hận, tuyệt không hối hận.
Thật không hối hận......
Chỉ là đáy lòng có chút mờ mịt mà thôi.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, từ ba tuổi gặp anh, em không hiểu cô dâu là cái gì, nhón chân lên hôn lên bờ môi anh, nhìn anh khóc, em cũng gào khóc lớn theo, em lại vì đứa trẻ như anh, huyên náo không biết nên khóc hay cười, em lại không tiếc nuối.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, từ ba tuổi theo sau lưng anh, dọc theo phố lớn ngõ nhỏ, hai đứa trẻ ngây thơ chỉ có một tờ tiền, cùng ở cùng nhau ăn một bát mì, chờ gia trưởng hai bên tới tìm chúng ta, em không tiếc nuối.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, tại mười lăm tuổi cùng anh trùng phùng, em theo sau lưng anh, dây dưa đến cùng, không phải anh không được, em không tiếc nuối.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, từ khi cùng anh chia tay đến lúc cùng anh trùng phùng, trọn vẹn bảy năm, em kiên nhẫn chờ anh, chuyên tâm chờ anh, em không tiếc nuối.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, hiện tại rõ ràng vừa vặn thay đổi, mà em lại muốn làm như thế, nhìn lấy anh cách em càng ngày càng xa, em không tiếc nuối......
Cô biết, trong lòng của anh, so với ai khác đều không hi vọng cô đi hiến tủy, vô luận là bời vì yêu cô, hay là bời vì không muốn để cho Hàn Như Y gả cho Vick tiên sinh...... Anh đều không muốn để cho cô hiến...... Thế nhưng cô chưa bao giờ do dự mà chấp nhận cứa đứa bé.
Đó là một sinh mệnh.
Cho dù Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y không có nhiều như vậy dính dấp nhiều như vậy, cô cũng sẽ ra tay cứu người.
Cô vốn thiện lương.
Chỉ là nhìn quá, rất xấu mà thôi......
Là nhìn qua...... Thế nhưng vào giờ này khắc này, rơi vào trong lòng của anh, cô lại là một người phụ nữ xấu không thể kém!
Không có thuốc chữa!
Cô thật vô cùng muốn bắt lấy tay anh, giải thích cho mình, thế nhưng cô không thể......
Cô so với ai khác đều hi vọng hạnh phúc cùng vui vẻ.Thế nhưng, hạnh phúc cùng vui vẻ, lại bị cô tự tay đánh nát rồi!
Cô cảm giác chính mình lòng đau giống như muốn chết, thế nhưng là, cô không hối hận, tuyệt không hối hận.
Thật không hối hận......
Chỉ là đáy lòng có chút mờ mịt mà thôi.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, từ ba tuổi gặp anh, em không hiểu cô dâu là cái gì, nhón chân lên hôn lên bờ môi anh, nhìn anh khóc, em cũng gào khóc lớn theo, em lại vì đứa trẻ như anh, huyên náo không biết nên khóc hay cười, em lại không tiếc nuối.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, từ ba tuổi theo sau lưng anh, dọc theo phố lớn ngõ nhỏ, hai đứa trẻ ngây thơ chỉ có một tờ tiền, cùng ở cùng nhau ăn một bát mì, chờ gia trưởng hai bên tới tìm chúng ta, em không tiếc nuối.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, tại mười lăm tuổi cùng anh trùng phùng, em theo sau lưng anh, dây dưa đến cùng, không phải anh không được, em không tiếc nuối.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, từ khi cùng anh chia tay đến lúc cùng anh trùng phùng, trọn vẹn bảy năm, em kiên nhẫn chờ anh, chuyên tâm chờ anh, em không tiếc nuối.
Tịch Giản Cận, em yêu anh như vậy, tuyệt không tiếc nuối, hiện tại rõ ràng vừa vặn thay đổi, mà em lại muốn làm như thế, nhìn lấy anh cách em càng ngày càng xa, em không tiếc nuối......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.