Chương 320: Tịch, em muốn anh! 10
Diệp Phi Dạ
25/04/2017
Tịch Giản Cận trong phòng, vốn định không nhìn cô, lại nghe cô gõ cửa không ngừng, thậm chí liên tục ho khan, anh không nhịn được đứng lên,
mở cửa phòng ra.
Lại thấy Bạc Sủng Nhi gương mặt thống khổ đứng ở cửa, chỉ vào cổ họng của mình, vẫn ho khan.
Cô thử mở to miệng, muốn nói chuyện, nhưng chỉ là âm ư mấy tiếng, thoạt nhìn, vẻ mặt còn thống khổ hơn hồi nãy rất nhiều.
Tịch Giản Cận thấy bộ dạng này của cô, biết cô không phải xạo, liền vội hỏi cô làm sao, Bạc Sủng Nhi chỉ chỉ cá, lại chỉ chỉ cổ họng của mình.
"Hóc xương cá?"
Sắc mặt Tịch Giản Cận trong nháy mắt thay đổi, hỏi một câu, đã thấy liên tục không ngừng gật đầu.
Anh thoáng giữ cô lại, cầm lên chìa khóa xe trên bàn trà hướng ngoài cửa vội chạy ra ngoài.
"Cũng bao lớn rồi, ăn thứ gì, còn không biết chú ý một chút!"
Lời anh nói, là mang theo vài phần nghiêm nghị, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, giống như là đem cô coi như con, khiển trách.
Chẳng qua là, trong khiển trách như vậy, còn ẩn tàng vẻ lo lắng.
Bạc Sủng Nhi nghe thế, khẽ ngây ngẩn cả người, cô giống như là ngớ ngẩn, tùy ý Tịch Giản Cận đem cô từ trong nhà kéo ra ngoài, cô chỉ mặc áo sơ mi của anh cùng dép, cặp chân trắng trắng mềm mềm lộ một mảng lớn, hình như căn bản không có chú ý tới.
Đáy lòng của cô, trong lúc bất chợt tràn đầy một loại cảm giác đã lâu, cái loại cảm giác này, quen thuộc và làm cho cô khổ sở.
Ánh mắt của cô, không nhịn được thoáng cái đỏ lên.
Cỡ nào hoài niệm một màn này!
Giống như là trước kia, cô ở nhà nghịch ngơm, không cẩn thận dập đầu đả thương chính mình, cô đỏ mắt vành mắt, quật cường không chịu rơi nước mắt, anh liền vừa mắng cô không có đầu óc, cả ngày hồ nháo, vừa đau lòng vì cô bôi thuốc, thỉnh thoảng hôn nhẹ môi nhỏ của cô.
Bạc Sủng Nhi nghĩ, cô khổ sở nhiều lần như vậy, cũng không ở khóc trước mặt của anh, nhưng là lần này, cô bất chợt khống chế không được nữa rồi, nước mắt thoáng cái lại rơi xuống.
Tịch, anh biết không?
Em trong bảy năm, suy nghĩ rất nhiều khi anh đối với em như vậy... . . . Em trong bảy năm, mỗi lần làm đau mình, sẽ nhắm mắt lại, nghĩ đến anh sẽ xuất hiện, mắng em, dụ dỗ em.
Nhưng là chúng ta đã bảy năm rồi, ước chừng bảy năm, nhìn ba mẹ ra nước, em cũng không có đi theo họ... . . . Em cố chấp ở lại X thị, không chịu đi, sợ một khi mình rời đi, sẽ bỏ lỡ anh.
Lại thấy Bạc Sủng Nhi gương mặt thống khổ đứng ở cửa, chỉ vào cổ họng của mình, vẫn ho khan.
Cô thử mở to miệng, muốn nói chuyện, nhưng chỉ là âm ư mấy tiếng, thoạt nhìn, vẻ mặt còn thống khổ hơn hồi nãy rất nhiều.
Tịch Giản Cận thấy bộ dạng này của cô, biết cô không phải xạo, liền vội hỏi cô làm sao, Bạc Sủng Nhi chỉ chỉ cá, lại chỉ chỉ cổ họng của mình.
"Hóc xương cá?"
Sắc mặt Tịch Giản Cận trong nháy mắt thay đổi, hỏi một câu, đã thấy liên tục không ngừng gật đầu.
Anh thoáng giữ cô lại, cầm lên chìa khóa xe trên bàn trà hướng ngoài cửa vội chạy ra ngoài.
"Cũng bao lớn rồi, ăn thứ gì, còn không biết chú ý một chút!"
Lời anh nói, là mang theo vài phần nghiêm nghị, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, giống như là đem cô coi như con, khiển trách.
Chẳng qua là, trong khiển trách như vậy, còn ẩn tàng vẻ lo lắng.
Bạc Sủng Nhi nghe thế, khẽ ngây ngẩn cả người, cô giống như là ngớ ngẩn, tùy ý Tịch Giản Cận đem cô từ trong nhà kéo ra ngoài, cô chỉ mặc áo sơ mi của anh cùng dép, cặp chân trắng trắng mềm mềm lộ một mảng lớn, hình như căn bản không có chú ý tới.
Đáy lòng của cô, trong lúc bất chợt tràn đầy một loại cảm giác đã lâu, cái loại cảm giác này, quen thuộc và làm cho cô khổ sở.
Ánh mắt của cô, không nhịn được thoáng cái đỏ lên.
Cỡ nào hoài niệm một màn này!
Giống như là trước kia, cô ở nhà nghịch ngơm, không cẩn thận dập đầu đả thương chính mình, cô đỏ mắt vành mắt, quật cường không chịu rơi nước mắt, anh liền vừa mắng cô không có đầu óc, cả ngày hồ nháo, vừa đau lòng vì cô bôi thuốc, thỉnh thoảng hôn nhẹ môi nhỏ của cô.
Bạc Sủng Nhi nghĩ, cô khổ sở nhiều lần như vậy, cũng không ở khóc trước mặt của anh, nhưng là lần này, cô bất chợt khống chế không được nữa rồi, nước mắt thoáng cái lại rơi xuống.
Tịch, anh biết không?
Em trong bảy năm, suy nghĩ rất nhiều khi anh đối với em như vậy... . . . Em trong bảy năm, mỗi lần làm đau mình, sẽ nhắm mắt lại, nghĩ đến anh sẽ xuất hiện, mắng em, dụ dỗ em.
Nhưng là chúng ta đã bảy năm rồi, ước chừng bảy năm, nhìn ba mẹ ra nước, em cũng không có đi theo họ... . . . Em cố chấp ở lại X thị, không chịu đi, sợ một khi mình rời đi, sẽ bỏ lỡ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.