Chương 341: Tịch, em muốn gả cho anh! 【11】
Diệp Phi Dạ
30/04/2017
Tịch Giản Cận nghiêm túc, không khỏi liền có khí tràng quét qua,
khiến cho viện trưởng cùng mấy bác sĩ một câu nói cũng không dám nói,
cảm thấy nếu không nhận lấy, liền quá không cho Tịch Giản Cận mặt mũi,
viện trưởng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy.
Tịch Giản Cận lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, liền nói lời từ biệt, rời đi.
Anh dọc theo đường cũ trở về, thời điểm đi tới cửa phòng bệnh Bạc Sủng Nhi, anh chợt nhớ, cô không có lái xe tới đây, thậm chí trên người cũng không có tiền, đáy lòng bối rối băn khoăn không biết có cần đưa cô về nhà hay không.
Nhưng ngay sau đó Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, phát hiện trong phòng đã không có người.
Anh rũ mi mắt, phát hiện hiện tức giận trong ngực, đã sớm tiêu tán không sai biệt lắm, chỉ loáng thoáng để lại cảm xúc bi ai.
Anh cứ như vậy đứng ở trong hành lang, có hộ sĩ đi tới đi lui, thỉnh thoảng dè dặt nhìn lén anh, nhưng là mỗi một lần nhìn lén, Tịch Giản Cận cũng sẽ nhạy cảm cảm giác được, đó là lực phản ứng đặc biệt của lính đặc biệt, một giây sau, ánh mắt của anh bắn về phía người nhìn lén mình, người nhìn lén bị làm cho sợ đến toàn thân khẽ run rẩy, cúi đầu, vội vàng rời đi.
Đến cuối cùng, trong hành lang, cũng là an tĩnh vô cùng, người đến người đi, lại không người nào liếc nhìn anh một cái.
Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng bệnh.
Cũng không biết rốt cuộc mình đang nhìn cái gì, chẳng qua là trong đầu, trong nháy mắt nhớ lại rất nhiều chuyện.
Bảy năm trước, bảy năm về sau, vui vẻ, khổ sở.
Lập tức, anh cảm giác được một loại đau lòng tràn đầy cả lồng ngực, giống như là có thứ gì trong đáy lòng bất chợt rớt mất!
Liều mạng chảy máu, bị xé rách.
Anh dần dần khôi phục lý trí, chậm rãi hồi tưởng lại chính mình khi đó, giận khí công tâm, âm dương quái khí hướng về phía cô nói những lời đó.
Tựa hồ là có chút tàn nhẫn.
Đáy lòng bỗng dưng run rẩy một chút, không nói ra rốt cuộc là cảm giác như thế nào, hối hận hay đau lòng.
Chẳng qua là cảm thấy, hình như lần này, cô tính tình cao ngạo như vậy, có lẽ sẽ xoay người rời đi, không bao giờ ... sẽ tìm tới anh nữa.
Tịch Giản Cận không tự chủ được cau lông mày, loáng thoáng nghĩ đến cô cùng anh lại một lần nữa, những thứ hình ảnh sầu triền miên kia, tay của anh, chậm rãi cầm thành quyền, cuối cùng, anh vẫn nhắm hai mắt lại, bắt buộc mình quay lưng.
Chớ suy nghĩ quá nhiều... . . . Như vậy thật ra rất tốt.
Tịch Giản Cận mân cánh môi vô cùng chặc, rất chặc, yên lặng nện bước chân, rời bệnh viện.
Tịch Giản Cận lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, liền nói lời từ biệt, rời đi.
Anh dọc theo đường cũ trở về, thời điểm đi tới cửa phòng bệnh Bạc Sủng Nhi, anh chợt nhớ, cô không có lái xe tới đây, thậm chí trên người cũng không có tiền, đáy lòng bối rối băn khoăn không biết có cần đưa cô về nhà hay không.
Nhưng ngay sau đó Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, phát hiện trong phòng đã không có người.
Anh rũ mi mắt, phát hiện hiện tức giận trong ngực, đã sớm tiêu tán không sai biệt lắm, chỉ loáng thoáng để lại cảm xúc bi ai.
Anh cứ như vậy đứng ở trong hành lang, có hộ sĩ đi tới đi lui, thỉnh thoảng dè dặt nhìn lén anh, nhưng là mỗi một lần nhìn lén, Tịch Giản Cận cũng sẽ nhạy cảm cảm giác được, đó là lực phản ứng đặc biệt của lính đặc biệt, một giây sau, ánh mắt của anh bắn về phía người nhìn lén mình, người nhìn lén bị làm cho sợ đến toàn thân khẽ run rẩy, cúi đầu, vội vàng rời đi.
Đến cuối cùng, trong hành lang, cũng là an tĩnh vô cùng, người đến người đi, lại không người nào liếc nhìn anh một cái.
Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng bệnh.
Cũng không biết rốt cuộc mình đang nhìn cái gì, chẳng qua là trong đầu, trong nháy mắt nhớ lại rất nhiều chuyện.
Bảy năm trước, bảy năm về sau, vui vẻ, khổ sở.
Lập tức, anh cảm giác được một loại đau lòng tràn đầy cả lồng ngực, giống như là có thứ gì trong đáy lòng bất chợt rớt mất!
Liều mạng chảy máu, bị xé rách.
Anh dần dần khôi phục lý trí, chậm rãi hồi tưởng lại chính mình khi đó, giận khí công tâm, âm dương quái khí hướng về phía cô nói những lời đó.
Tựa hồ là có chút tàn nhẫn.
Đáy lòng bỗng dưng run rẩy một chút, không nói ra rốt cuộc là cảm giác như thế nào, hối hận hay đau lòng.
Chẳng qua là cảm thấy, hình như lần này, cô tính tình cao ngạo như vậy, có lẽ sẽ xoay người rời đi, không bao giờ ... sẽ tìm tới anh nữa.
Tịch Giản Cận không tự chủ được cau lông mày, loáng thoáng nghĩ đến cô cùng anh lại một lần nữa, những thứ hình ảnh sầu triền miên kia, tay của anh, chậm rãi cầm thành quyền, cuối cùng, anh vẫn nhắm hai mắt lại, bắt buộc mình quay lưng.
Chớ suy nghĩ quá nhiều... . . . Như vậy thật ra rất tốt.
Tịch Giản Cận mân cánh môi vô cùng chặc, rất chặc, yên lặng nện bước chân, rời bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.