Chương 333: Tịch, em muốn gả cho anh! 【3】
Diệp Phi Dạ
27/04/2017
Nhiều lần thi hành nhiệm vụ như vậy, vào sinh ra tử, không một lần
nào anh sợ hãi như vậy, nhưng là, thấy giọt lệ thứ nhất của cô, chậm rãi rơi xuống, anh cảm giác được trời long đất lỡ, trắng đen điên đảo rồi!
Một màn cỡ nào buồn cười và châm chọc a!
Anh chính là một đứa ngốc, đứa ngốc bị đùa bỡn lên đùa bỡn xuống!
"Có phải cô rất muốn biết, đáy lòng của tôi, có sự tồn tại của cô hay không không... Vậy cô đạt đến bây giờ mục đích, hài lòng chưa?"
Rõ ràng người đàn ông cực kỳ tức giận, rõ rang phải nói ra thật nhiều lời cay nghiệt. . .
Nhưng là giờ khắc này Tịch Giản Cận lại trầm ổn bình tĩnh, căn bản chưa nhìn ra nửa điểm sinh khí.
Thậm chí, ngữ điệu cũng mang theo vài phần mềm nhẹ .
So sánh với bình thường còn ôn hòa hơn vài phần.
Bạc Sủng Nhi nghe mà thấy kinh hãi!
Bạc Sủng Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt Tịch Giản Cận, vẫn nhìn, thấy đáy mắt người đàn ông cảm xúc phức tạp, một giây kia, hình như cô cảm thấy một luồng bất đắc dĩ.
Giễu cợt bất đắc dĩ.
Cô biết, Tịch Giản Cận vốn là cực kỳ ghét cô hồ nháo, lần này, trùng hợp như vậy, ở đáy lòng của anh, đích thị cho là cô hồ nháo anh!
Cho nên, cô mới có thể vội vội vàng vàng giải thích đối với anh.
Song, hình như giải thích của cô, cũng không có phản ứng quá lớn.
Anh đang hoài nghi cô như cũ.
Cô biết, anh từ trước đến giờ là một người nắm chắc mọi chuyện trong tay, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của anh, cho tới bây giờ cô có hồ nháo như thế nào, anh cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Bạc Sủng Nhi lắc đầu, nhìn Tịch Giản Cận, gằn từng chữ nói: "Em không có lừa anh, cũng không có thử dò xét anh, mặc dù em rất muốn biết, đáy lòng của anh rốt cuộc thích em hay không..."
"Tin tưởng em, Tịch, lần này em thật sự không có lừa gạt anh!"
"Vô luận em làm cái gì, từ lúc vừa bắt đầu, cũng là vì đến gần anh, em muốn anh, em muốn gả cho anh, em muốn làm vợ của anh..."
Bạc Sủng Nhi chậm chạp và kiên định nói.
Cô biết người đàn ông trước mặt đang sinh khí.
Cô không thể bỏ lỡ.
"Tôi thích cô thì thế nào? " Tịch Giản Cận nghe được lời Bạc Sủng Nhi nói, đùa cợt nở nụ cười, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Không phải là không có ảo tưởng qua, có một ngày cô sẽ đối mặt với lời nói như vậy của anh, nhưng là, hôm nay, sau khi nói ra, đối với anh cũng là tràn đầy châm chọc.
Anh bỗng dưng dừng lại, cô không có mở miệng, hai người im lặng hồi lâu, anh mới lại nói: "Cuối cùng... cô vẫn không thật sự yêu tôi... "---
Một màn cỡ nào buồn cười và châm chọc a!
Anh chính là một đứa ngốc, đứa ngốc bị đùa bỡn lên đùa bỡn xuống!
"Có phải cô rất muốn biết, đáy lòng của tôi, có sự tồn tại của cô hay không không... Vậy cô đạt đến bây giờ mục đích, hài lòng chưa?"
Rõ ràng người đàn ông cực kỳ tức giận, rõ rang phải nói ra thật nhiều lời cay nghiệt. . .
Nhưng là giờ khắc này Tịch Giản Cận lại trầm ổn bình tĩnh, căn bản chưa nhìn ra nửa điểm sinh khí.
Thậm chí, ngữ điệu cũng mang theo vài phần mềm nhẹ .
So sánh với bình thường còn ôn hòa hơn vài phần.
Bạc Sủng Nhi nghe mà thấy kinh hãi!
Bạc Sủng Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt Tịch Giản Cận, vẫn nhìn, thấy đáy mắt người đàn ông cảm xúc phức tạp, một giây kia, hình như cô cảm thấy một luồng bất đắc dĩ.
Giễu cợt bất đắc dĩ.
Cô biết, Tịch Giản Cận vốn là cực kỳ ghét cô hồ nháo, lần này, trùng hợp như vậy, ở đáy lòng của anh, đích thị cho là cô hồ nháo anh!
Cho nên, cô mới có thể vội vội vàng vàng giải thích đối với anh.
Song, hình như giải thích của cô, cũng không có phản ứng quá lớn.
Anh đang hoài nghi cô như cũ.
Cô biết, anh từ trước đến giờ là một người nắm chắc mọi chuyện trong tay, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của anh, cho tới bây giờ cô có hồ nháo như thế nào, anh cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Bạc Sủng Nhi lắc đầu, nhìn Tịch Giản Cận, gằn từng chữ nói: "Em không có lừa anh, cũng không có thử dò xét anh, mặc dù em rất muốn biết, đáy lòng của anh rốt cuộc thích em hay không..."
"Tin tưởng em, Tịch, lần này em thật sự không có lừa gạt anh!"
"Vô luận em làm cái gì, từ lúc vừa bắt đầu, cũng là vì đến gần anh, em muốn anh, em muốn gả cho anh, em muốn làm vợ của anh..."
Bạc Sủng Nhi chậm chạp và kiên định nói.
Cô biết người đàn ông trước mặt đang sinh khí.
Cô không thể bỏ lỡ.
"Tôi thích cô thì thế nào? " Tịch Giản Cận nghe được lời Bạc Sủng Nhi nói, đùa cợt nở nụ cười, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Không phải là không có ảo tưởng qua, có một ngày cô sẽ đối mặt với lời nói như vậy của anh, nhưng là, hôm nay, sau khi nói ra, đối với anh cũng là tràn đầy châm chọc.
Anh bỗng dưng dừng lại, cô không có mở miệng, hai người im lặng hồi lâu, anh mới lại nói: "Cuối cùng... cô vẫn không thật sự yêu tôi... "---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.