Chương 335: Tịch, em muốn gả cho anh! [5]
Diệp Phi Dạ
29/04/2017
Cho tới bây giờ, cô một câu dễ dàng, đã muốn để cho bọn họ một lần nữa bắt đầu lại?
Nhưng là, cô có nghĩ tới hay không, để cho anh bắt đầu một lần nữa như thế nào?
Những câu cô lừa gạt, lừa gạt mọi chuyện, anh chán ghét cực kỳ, loại cuộc sống bị cô trêu đùa này!
"Bạc Cẩm... . . . Hiện tại tôi đây, đã không cần tình yêu rồi."
Tịch Giản Cận thở nhẹ, đổi tư thế, buông lỏng dựa vào cái bàn, phảng phất là cái quyết tâm trọng đại: "Tôi chỉ muốn ngay thẳng mà sống thôi."
Bạc Sủng Nhi nghe vậy, ánh mắt đột nhiên run lên, chăm chú nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, cảm thấy người đàn ông này không khỏi làm cho cô xa lạ, đáy lòng của cô hiện lên thấy lạnh cả người, giống như anh cách cô càng ngày càng xa xôi.
"Anh... . . . Có ý gì? " Bạc Sủng Nhi nhạy cảm hỏi một câu, cô nghe thấy được tiếng trái tim mình vỡ ra từng mảnh nhỏ.
"Trước kia, có cô, tôi rất hạnh phúc, hôm nay, có cô, tôi không có can đảm đắn đo. " ngón tay Tịch Giản Cận dần dần buông lỏng, bàn tay nắm thành quả đấm giản mở ra, anh nhìn Bạc Sủng Nhi nói: "Thật ra thì, trong bảy năm, tôi hiểu được một cái đạo lý, đó chính là, tôi cũng không phải là không thể không có cô, cũng không phải là không có cô, thì không cách nào sống sót!"
Thân thể Bạc Sủng Nhi run rẩy một chút, cô nhảy xuống giường, đi tới trước mặt Tịch Giản Cận, mở to miệng, cố gắng giải thích, Tịch Giản Cận cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào: "Chớ nói gì, Bạc Cẩm, nếu như cô thật sự yêu tôi, vậy hãy buông tôi ra đi... . . . Thật ra thì... . . . Rất lâu rồi, tôi đã không muốn phải nhìn thấy cô nữa, giống như là hôm nay, thời điểm cô làm cho tôi như vậy mất mặt, tôi liền hận không thể bóp chết cô, nhưng mà tôi không thể nào bóp chết cô, tôi sẽ cảm giác rất ghê tởm... . . ."
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi đột nhiên lạnh xuống.
Nhừng lời dỗ dành anh, đều bị cô nuốt xuống bụng.
Anh nói gì?
Ghê tởm?
Cảm thấy cô ghê tởm sao?
Cô nhìn khuôn mặt đạm mạc tuấn mỹ trước mặt, nhẹ nhàng cười lạnh một chút, cao ngạo khiến cho cô, tại thời điểm này, không thể... nói một câu nào nữa.
"Tôi nghĩ, cô cũng không cần tôi chịu trách nhiệm gì đi... . . . Mấy lần trước cô đã nói là thừa nhận quan hệ nam nữ, buổi tối hôm qua, là tôi thắng mang cô đi, là cô muốn chơi tình một đêm."
"Bạc Cẩm, đến đây chấm dứt đi, đang dây dưa tôi nữa, cô lộ ra vẻ ti tiện như vậy... . . . Lộ ra vẻ tôi rất bạc tình... . . . Thật ra thì... . . . Rõ ràng không phải như thế, cần gì tới đây giả vờ giả vịt?"
Nhưng là, cô có nghĩ tới hay không, để cho anh bắt đầu một lần nữa như thế nào?
Những câu cô lừa gạt, lừa gạt mọi chuyện, anh chán ghét cực kỳ, loại cuộc sống bị cô trêu đùa này!
"Bạc Cẩm... . . . Hiện tại tôi đây, đã không cần tình yêu rồi."
Tịch Giản Cận thở nhẹ, đổi tư thế, buông lỏng dựa vào cái bàn, phảng phất là cái quyết tâm trọng đại: "Tôi chỉ muốn ngay thẳng mà sống thôi."
Bạc Sủng Nhi nghe vậy, ánh mắt đột nhiên run lên, chăm chú nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, cảm thấy người đàn ông này không khỏi làm cho cô xa lạ, đáy lòng của cô hiện lên thấy lạnh cả người, giống như anh cách cô càng ngày càng xa xôi.
"Anh... . . . Có ý gì? " Bạc Sủng Nhi nhạy cảm hỏi một câu, cô nghe thấy được tiếng trái tim mình vỡ ra từng mảnh nhỏ.
"Trước kia, có cô, tôi rất hạnh phúc, hôm nay, có cô, tôi không có can đảm đắn đo. " ngón tay Tịch Giản Cận dần dần buông lỏng, bàn tay nắm thành quả đấm giản mở ra, anh nhìn Bạc Sủng Nhi nói: "Thật ra thì, trong bảy năm, tôi hiểu được một cái đạo lý, đó chính là, tôi cũng không phải là không thể không có cô, cũng không phải là không có cô, thì không cách nào sống sót!"
Thân thể Bạc Sủng Nhi run rẩy một chút, cô nhảy xuống giường, đi tới trước mặt Tịch Giản Cận, mở to miệng, cố gắng giải thích, Tịch Giản Cận cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào: "Chớ nói gì, Bạc Cẩm, nếu như cô thật sự yêu tôi, vậy hãy buông tôi ra đi... . . . Thật ra thì... . . . Rất lâu rồi, tôi đã không muốn phải nhìn thấy cô nữa, giống như là hôm nay, thời điểm cô làm cho tôi như vậy mất mặt, tôi liền hận không thể bóp chết cô, nhưng mà tôi không thể nào bóp chết cô, tôi sẽ cảm giác rất ghê tởm... . . ."
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi đột nhiên lạnh xuống.
Nhừng lời dỗ dành anh, đều bị cô nuốt xuống bụng.
Anh nói gì?
Ghê tởm?
Cảm thấy cô ghê tởm sao?
Cô nhìn khuôn mặt đạm mạc tuấn mỹ trước mặt, nhẹ nhàng cười lạnh một chút, cao ngạo khiến cho cô, tại thời điểm này, không thể... nói một câu nào nữa.
"Tôi nghĩ, cô cũng không cần tôi chịu trách nhiệm gì đi... . . . Mấy lần trước cô đã nói là thừa nhận quan hệ nam nữ, buổi tối hôm qua, là tôi thắng mang cô đi, là cô muốn chơi tình một đêm."
"Bạc Cẩm, đến đây chấm dứt đi, đang dây dưa tôi nữa, cô lộ ra vẻ ti tiện như vậy... . . . Lộ ra vẻ tôi rất bạc tình... . . . Thật ra thì... . . . Rõ ràng không phải như thế, cần gì tới đây giả vờ giả vịt?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.