Chương 287: Tịch, em thủy chung một người! (16 )
Diệp Phi Dạ
15/04/2017
Cô cảm giác chính mình muốn kêu nhưng kêu không được, bụng dưới cô, giống như là muốn nổ tung, có cảm giác xa lạ vọt vào trong cơ thể cô, toàn thân của cô đều căng cứng, mãi cho đến sau cùng, tay của cô nắm chặt thịt sau lưng anh, cảm giác được ngón tay của anh đột nhiên nhấn một cái, cô đột nhiên mở miệng ra, tiếng còn chưa có truyền tới, lại làm cho đầu lưỡi của anh, càng xâm nhập vào bờ môi cô, quấn quanh lấy cô.
Ngón tay của anh chậm rãi rút lui, mang ra một mảnh ướt sũng, môi của anh dán vào bờ môi cô, cảm giác được toàn thân của cô vô lực, biết cô đã kết thúc, anh mới khẽ cười một cái: "Ừm... . . . Xong rồi hả?"
Cô giống như là lượn quanh một vòng trên trời, khi trở về, thoải mái vô cùng, đến cho tới bây giờ, còn không thể tưởng tượng nổi cảm giác vừa rồi, lại là chân thực.
Cô nhìn anh, cảm thấy dù cho dễ chịu, nhưng lại cảm thấy không vừa lòng.
Bên nghiêng đầu, nghe được giọng anh, lại lần nữa truyền đến: "Không được rồi hả? Còn chưa bắt đầu mà... . . ."
Đại não cô mơ mơ màng màng nghĩ đến câu này còn chưa bắt đầu, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, anh thế mà... . . . Dùng ngón tay, để cô đến cực hạn?
Cô xấu hổ, mở to miệng, cắn vào bờ vai anh, ai ngờ bờ môi cô, vừa mới tiếp xúc đến da thịt anh, cô liền thấp giọng hô lên một tiếng, rốt cuộc không dùng được sức lực, chỉ có thể vươn tay, vịn bờ vai của anh thật chặt, tội nghiệp một đoàn.
Anh thế mà, thừa dịp khe hở này, khi cô không có dấu hiệu nào, đột nhiên xông vào thân thể cô sao?
Thần thể anh, sớm đã rất lớn, sau khi đi vào, cô mới phát giác được phía dưới hơi trướng, bị chống đỡ có chút đau, thế nhưng trong lòng lại như là được lấp đầy dễ chịu.
Anh cũng không có hành động gấp, chỉ là thả ở bên trong như vậy, cô khó chịu kẹp chặt hai chân, nghe được anh kêu rên, còn mang theo một chút cười xấu xa, cô liền há miệng, cắn ngự anhc, cô dùng sức cắn, anh bị đau, thân thể kéo căng, liền đột nhiên thẳng lưng, hung hăng đụng vào cô.
Cô bị anh va chạm như vậy, đâm đến thất điên bát đảo, cánh môi cũng mềm nhũn buông ra, anh đứng dậy, một lần nữa hung hăng rút lui, tiến vào, như thế lặp đi lặp lại.
Ngón tay của anh chậm rãi rút lui, mang ra một mảnh ướt sũng, môi của anh dán vào bờ môi cô, cảm giác được toàn thân của cô vô lực, biết cô đã kết thúc, anh mới khẽ cười một cái: "Ừm... . . . Xong rồi hả?"
Cô giống như là lượn quanh một vòng trên trời, khi trở về, thoải mái vô cùng, đến cho tới bây giờ, còn không thể tưởng tượng nổi cảm giác vừa rồi, lại là chân thực.
Cô nhìn anh, cảm thấy dù cho dễ chịu, nhưng lại cảm thấy không vừa lòng.
Bên nghiêng đầu, nghe được giọng anh, lại lần nữa truyền đến: "Không được rồi hả? Còn chưa bắt đầu mà... . . ."
Đại não cô mơ mơ màng màng nghĩ đến câu này còn chưa bắt đầu, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, anh thế mà... . . . Dùng ngón tay, để cô đến cực hạn?
Cô xấu hổ, mở to miệng, cắn vào bờ vai anh, ai ngờ bờ môi cô, vừa mới tiếp xúc đến da thịt anh, cô liền thấp giọng hô lên một tiếng, rốt cuộc không dùng được sức lực, chỉ có thể vươn tay, vịn bờ vai của anh thật chặt, tội nghiệp một đoàn.
Anh thế mà, thừa dịp khe hở này, khi cô không có dấu hiệu nào, đột nhiên xông vào thân thể cô sao?
Thần thể anh, sớm đã rất lớn, sau khi đi vào, cô mới phát giác được phía dưới hơi trướng, bị chống đỡ có chút đau, thế nhưng trong lòng lại như là được lấp đầy dễ chịu.
Anh cũng không có hành động gấp, chỉ là thả ở bên trong như vậy, cô khó chịu kẹp chặt hai chân, nghe được anh kêu rên, còn mang theo một chút cười xấu xa, cô liền há miệng, cắn ngự anhc, cô dùng sức cắn, anh bị đau, thân thể kéo căng, liền đột nhiên thẳng lưng, hung hăng đụng vào cô.
Cô bị anh va chạm như vậy, đâm đến thất điên bát đảo, cánh môi cũng mềm nhũn buông ra, anh đứng dậy, một lần nữa hung hăng rút lui, tiến vào, như thế lặp đi lặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.