Chương 273: Tịch, em thủy chung một người! (2)
Diệp Phi Dạ
12/04/2017
Thật đúng là rất biết chọc tức, có phải hay không?
Bạc Sủng Nhi giống như là hút thuốc phiện, tiếp tục vỗ như vậy, thật ra thì chẳng qua là cô cảm thấy vỗ như vậy, đại não có chút tỉnh táo hơn.
Tịch Giản Cận vươn tay, một tay đem hai cái tay nhỏ bé của cô, cũng nắm ở trong lòng bàn tay, bớt để cho cô vỗ xuống, đem khuôn mặt da mịn thịt mềm kia của cô vỗ cho sưng phồng lên.
"Di...... tôi biết anh là ai rồi...... " ngữ điệu Bạc Sủng Nhi, trong nháy mắt mềm nhũn ra, nghiêng cái đầu, đáy mắt đen nhánh, một mảnh trong suốt, cởi sạch chút ít đẹp đẻ cùng mị hoặc, cô giống như tiểu thiên sứ không dính khói lửa nhân gian, lúm đồng tiền trên mặt nhợt nhạt, thần thái cực kỳ nghiêm túc đang cố gắng nghĩ tới.
"Ừm...... Là ai vậy? Ai đó?"
Cô lầm bầm lầu bầu, rồi sau đó cố gắng ngẩng đầu, cẩn thận hướng Tịch Giản Cận gõ, càng nhìn, khuôn mặt nhỏ càng đến gần Tịch Giản Cận, nhất thời không có ổn định, đầu nhỏ liền ngã xuống trên bả vai Tịch Giản Cận, hô hấp nhợt nhạt ngưa ngứa, khiến cho Tịch Giản Cận cảm thấy toàn thân cũng tê dại rồi, anh vươn tay, vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, cô bị anh xoa như vậy, bất chợt hưng phấn gọi một tiếng: "Tôi nhớ anh là ai rồi!"
Vẻ mặt Tịch Giản Cận khẽ hòa hoãn một chút, ánh mắt thủy chung vẫn duy trì nhìn chằm chằm phía trước, không để cho thần chí mình bị cô khống chế.
Anh không nói gì, nhưng rõ ràng thân thể đã có chút căng thẳng, giống như là chờ cô mở miệng nói anh là ai vậy.
"Anh là...... Người chiến thắng tối nay, có phải hay không? Anh là chiến thần? Hì hì...... Tôi nói rồi, người thắng, tối nay, theo tôi một đêm...... Anh vận khí thật tốt, có thể theo tôi một đêm......"
Sắc mặt Tịch Giản Cận, trong nháy mắt lại khó nhìn.
Bên trong xe, không khí thoáng cái lạnh đến cực hạn.
Người đàn ông ôn nhuận thong dong, lại một lần nữa đảo ngược rồi.
Anh tàn bạo mà nắm tay lái, vẻ mặt là một bộ hận không được đem Bạc Sủng Nhi lột da lóc xương.
Mà lúc này, Bạc Sủng Nhi cực kỳ giống một con cừu nhỏ, tựa vào cổ của anh, căn bản không biết bên cạnh nguy hiểm, như cũ cười cười, rồi sau đó, mới lại nhỏ giọng mở miệng, âm điệu mang theo vài phần trêu chọc: "Khách quan, thả chim tới đây đi......"
Bạc Sủng Nhi giống như là hút thuốc phiện, tiếp tục vỗ như vậy, thật ra thì chẳng qua là cô cảm thấy vỗ như vậy, đại não có chút tỉnh táo hơn.
Tịch Giản Cận vươn tay, một tay đem hai cái tay nhỏ bé của cô, cũng nắm ở trong lòng bàn tay, bớt để cho cô vỗ xuống, đem khuôn mặt da mịn thịt mềm kia của cô vỗ cho sưng phồng lên.
"Di...... tôi biết anh là ai rồi...... " ngữ điệu Bạc Sủng Nhi, trong nháy mắt mềm nhũn ra, nghiêng cái đầu, đáy mắt đen nhánh, một mảnh trong suốt, cởi sạch chút ít đẹp đẻ cùng mị hoặc, cô giống như tiểu thiên sứ không dính khói lửa nhân gian, lúm đồng tiền trên mặt nhợt nhạt, thần thái cực kỳ nghiêm túc đang cố gắng nghĩ tới.
"Ừm...... Là ai vậy? Ai đó?"
Cô lầm bầm lầu bầu, rồi sau đó cố gắng ngẩng đầu, cẩn thận hướng Tịch Giản Cận gõ, càng nhìn, khuôn mặt nhỏ càng đến gần Tịch Giản Cận, nhất thời không có ổn định, đầu nhỏ liền ngã xuống trên bả vai Tịch Giản Cận, hô hấp nhợt nhạt ngưa ngứa, khiến cho Tịch Giản Cận cảm thấy toàn thân cũng tê dại rồi, anh vươn tay, vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, cô bị anh xoa như vậy, bất chợt hưng phấn gọi một tiếng: "Tôi nhớ anh là ai rồi!"
Vẻ mặt Tịch Giản Cận khẽ hòa hoãn một chút, ánh mắt thủy chung vẫn duy trì nhìn chằm chằm phía trước, không để cho thần chí mình bị cô khống chế.
Anh không nói gì, nhưng rõ ràng thân thể đã có chút căng thẳng, giống như là chờ cô mở miệng nói anh là ai vậy.
"Anh là...... Người chiến thắng tối nay, có phải hay không? Anh là chiến thần? Hì hì...... Tôi nói rồi, người thắng, tối nay, theo tôi một đêm...... Anh vận khí thật tốt, có thể theo tôi một đêm......"
Sắc mặt Tịch Giản Cận, trong nháy mắt lại khó nhìn.
Bên trong xe, không khí thoáng cái lạnh đến cực hạn.
Người đàn ông ôn nhuận thong dong, lại một lần nữa đảo ngược rồi.
Anh tàn bạo mà nắm tay lái, vẻ mặt là một bộ hận không được đem Bạc Sủng Nhi lột da lóc xương.
Mà lúc này, Bạc Sủng Nhi cực kỳ giống một con cừu nhỏ, tựa vào cổ của anh, căn bản không biết bên cạnh nguy hiểm, như cũ cười cười, rồi sau đó, mới lại nhỏ giọng mở miệng, âm điệu mang theo vài phần trêu chọc: "Khách quan, thả chim tới đây đi......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.