Chương 233: Tôi đã thua bởi cô ấy, chứ không phải là anh! 【14】
Diệp Phi Dạ
30/03/2017
Bạc Sủng Nhi mở trừng hai mắt, chậm rãi từ lồng ngực Tần Thánh ngẩng đầu lên, hai má của cô, không thẹn thùng, chẳng qua là trong mắt chứa nụ cười.
Tần Thánh thì chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như là cực kỳ mệt mỏi, giả vờ ngủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng im lặng một mảnh.
Người nào cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện trước.
Tần Thánh có lẽ là thật sự mệt mỏi, chốc lát, liền ngủ mất.
Bạc Sủng Nhi ngồi ở bên giường, ánh mắt vẫn luôn là nhìn chằm chằm Tần Thánh, Tịch Giản Cận rất thanh tĩnh, vẫn vẫn duy trì động tác mới vừa rồi, không có có bất kỳ thay đổi nào.
Anh không có dấu hiệu muốn cùng cô nói chuyện, mà cô, cũng không biết nên mở miệng hướng về phía anh nói cái gì.
Hai người liền vẫn trầm mặc như vậy.
Mãi cho đến khi đêm rất khuya, Bạc Sủng Nhi nhìn Tần Thánh một chút, ngủ như heo chết, cô liền thở dài một hơi, cắn cắn ngón tay, bối rối, mình nên rời đi không.
Thời điểm cô suy nghĩ, thủy chung đều là nhìn chằm chằm Tần Thánh trên giường.
Thật ra thì, trong não, nghĩ chính là người khác.
Tịch Giản Cận đến trưa, vô tình hay cố ý, luôn quét mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, mỗi lần khi anh quét mắt nhìn cô, đều thấy cô nhìn chằm chằm Tần Thánh trên giường ngẩn người.
Đến cuối cùng, anh rốt cuộc nhịn không được rồi, thoáng cái vén chăn lên...
Bạc Sủng Nhi thấy anh nhúc nhích, liền vội vàng đứng lên đi theo, cô thấy Tịch Giản Cận, anh bị thương, lại còn muốn xuống giường...
"Tịch Giản Cận, anh muốn làm gì?"
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận, mang theo vẻ lo lắng vô cùng.
Sắc mặt Tịch Giản Cận, nhìn cũng không tốt, hơi có vẻ tái nhợt.
Thật ra thì chính anh cũng không biết anh muốn đi làm gì, hiện tại bị cô hỏi, cũng không biết làm sao mở miệng nói chuyện.
Tịch Giản Cận nhíu mày, đáy lòng nghĩ, nếu như cô biến mất ở trước mắt của mình, có lẽ đáy lòng chính mình sẽ dễ chịu chút ít, nếu cô ở, anh liền đi ra ngoài chút đi.
Tịch Giản Cận nghĩ tới như vậy, liền muốn ngồi dậy.
Bạc Sủng Nhi lại vươn tay, đè Tịch Giản Cận xuống.
"Tịch Giản Cận, anh bị thương, còn muốn đi đâu? Anh trước nằm xuống nghỉ ngơi, nghỉ ngơi! Muốn làm cái gì, em giúp anh đi làm!"
Tịch Giản Cận nhìn thoáng qua Bạc Sủng Nhi, cảm thấy đáy lòng tốt hơn rồi, thật ra thì, hay là tại lúc bắt đầu cô cùng anh làm chuyện kia, đáy lòng của anh, đã rối loạn... Nếu như không thấy cô, anh hoàn hảo, càng thấy cô, đáy lòng anh càng phức tạp!
Tần Thánh thì chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như là cực kỳ mệt mỏi, giả vờ ngủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng im lặng một mảnh.
Người nào cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện trước.
Tần Thánh có lẽ là thật sự mệt mỏi, chốc lát, liền ngủ mất.
Bạc Sủng Nhi ngồi ở bên giường, ánh mắt vẫn luôn là nhìn chằm chằm Tần Thánh, Tịch Giản Cận rất thanh tĩnh, vẫn vẫn duy trì động tác mới vừa rồi, không có có bất kỳ thay đổi nào.
Anh không có dấu hiệu muốn cùng cô nói chuyện, mà cô, cũng không biết nên mở miệng hướng về phía anh nói cái gì.
Hai người liền vẫn trầm mặc như vậy.
Mãi cho đến khi đêm rất khuya, Bạc Sủng Nhi nhìn Tần Thánh một chút, ngủ như heo chết, cô liền thở dài một hơi, cắn cắn ngón tay, bối rối, mình nên rời đi không.
Thời điểm cô suy nghĩ, thủy chung đều là nhìn chằm chằm Tần Thánh trên giường.
Thật ra thì, trong não, nghĩ chính là người khác.
Tịch Giản Cận đến trưa, vô tình hay cố ý, luôn quét mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, mỗi lần khi anh quét mắt nhìn cô, đều thấy cô nhìn chằm chằm Tần Thánh trên giường ngẩn người.
Đến cuối cùng, anh rốt cuộc nhịn không được rồi, thoáng cái vén chăn lên...
Bạc Sủng Nhi thấy anh nhúc nhích, liền vội vàng đứng lên đi theo, cô thấy Tịch Giản Cận, anh bị thương, lại còn muốn xuống giường...
"Tịch Giản Cận, anh muốn làm gì?"
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận, mang theo vẻ lo lắng vô cùng.
Sắc mặt Tịch Giản Cận, nhìn cũng không tốt, hơi có vẻ tái nhợt.
Thật ra thì chính anh cũng không biết anh muốn đi làm gì, hiện tại bị cô hỏi, cũng không biết làm sao mở miệng nói chuyện.
Tịch Giản Cận nhíu mày, đáy lòng nghĩ, nếu như cô biến mất ở trước mắt của mình, có lẽ đáy lòng chính mình sẽ dễ chịu chút ít, nếu cô ở, anh liền đi ra ngoài chút đi.
Tịch Giản Cận nghĩ tới như vậy, liền muốn ngồi dậy.
Bạc Sủng Nhi lại vươn tay, đè Tịch Giản Cận xuống.
"Tịch Giản Cận, anh bị thương, còn muốn đi đâu? Anh trước nằm xuống nghỉ ngơi, nghỉ ngơi! Muốn làm cái gì, em giúp anh đi làm!"
Tịch Giản Cận nhìn thoáng qua Bạc Sủng Nhi, cảm thấy đáy lòng tốt hơn rồi, thật ra thì, hay là tại lúc bắt đầu cô cùng anh làm chuyện kia, đáy lòng của anh, đã rối loạn... Nếu như không thấy cô, anh hoàn hảo, càng thấy cô, đáy lòng anh càng phức tạp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.