Chương 69: tôi sẽ để cho anh rất thoải mái! (9 )
Diệp Phi Dạ
02/02/2017
Cô lại chậm rãi đẩy thân thể anh ra, nghiêng đầu, quấn lấy cái người
đàn ông cao lớn, ăn mặc một thân quân phục, thẳng tắp mà ngạo nghễ, dần
dần từng rời đi
Anh đuổi kịp rồi.
Đem hết tất cả những lời có thể giữ cô lại nói ra hết, lại không có đổi được cô một lần quay đầu!
Anh ở trước mặt cô, như quân lính tan rã, anh còn si ngốc hỏi qua một câu, em không yêu anh sao?
Bây giờ nghĩ lại, thật là... . . . Buồn cười!
Anh không phải là không đợi, đợi cô bảy ngày, bảy ngày cô chưa từng xuất hiện, anh liền không để ý tất cả mọi người phản đối, dứt khoát muốn đi bộ đội.
Kỳ thật dựa theo của cải nhà anh, quả thực anh không cần từ tầng dưới mà bò dậy.
Thế nhưng anh nghĩ.
Anh chỉ là muốn để chính mình trở nên mạnh hơn, muốn để tự mình nhìn xem, làm quân nhân, cuối cùng anh có gì khác hơn?
Có phải cô sẽ quay đầu nhìn anh một chút hay không.
Năm tháng là thứ kỳ diệu.
Sẽ cho người trưởng thành, sẽ cho người quên, sẽ cho người thời gian dần thấy quá khứ của mình rốt cuộc buồn cười cỡ nào.
Khi yêu biến thành hận, khi hận đều không có thời gian, anh mới biết được, không có người nào rời người nào là không thể sống.
Mà anh và cô, đã kết thúc rồi.
Từng hèn mọn, từng giữ lại, vì một phần tình yêu này, anh không oán không hối.
Bước vào bộ đội đặc trủng, từ huấn luyện, đến tiếp nhận nhiệm vụ, đem một chàng trai có anh mắt thanh thản, diễn biến thành một người đàn ông sắt thép, anh cảm lòng của mình, cũng gắn liền vết sạo, cũng sẽ không đau nhức nữa !
Về sau, anh lại phát hiện, nguyên nhân chia tay là cái gì đã không quan trọng, kết thúc cũng là kết thúc rồi.
Khi anh bị ông nội cưỡng chế triệu hồi thành phố X, khi anh một lần nữa thấy được cô, anh phát hiện, chính mình đã không đau nhức rồi.
Kỳ thật không phải không đau đớn, mà chính là không muốn qua lại nữa.
Một câu rất cẩu huyết, là nói những người đã yêu lẫn nhau, sau khi chia tay không thể làm kẻ thù, bời vì bọn họ yêu nhau quá, sau khi chia tay không thể làm bạn, bời vì bọn họ tổn thương lẫn nhau quá.
Anh và cô, có thể làm, chỉ là một người xa lạ.
Cho nên, đây là anh cho cô nhân từ lớn nhất!
Anh không phải không hận, chỉ là cảm thấy không có cái cần thiết đó, một phần tình yêu, cô trước trêu chọc anh, đã không thể cho anh cả đời, cần gì phải chọc anh cảm mến?
Anh đuổi kịp rồi.
Đem hết tất cả những lời có thể giữ cô lại nói ra hết, lại không có đổi được cô một lần quay đầu!
Anh ở trước mặt cô, như quân lính tan rã, anh còn si ngốc hỏi qua một câu, em không yêu anh sao?
Bây giờ nghĩ lại, thật là... . . . Buồn cười!
Anh không phải là không đợi, đợi cô bảy ngày, bảy ngày cô chưa từng xuất hiện, anh liền không để ý tất cả mọi người phản đối, dứt khoát muốn đi bộ đội.
Kỳ thật dựa theo của cải nhà anh, quả thực anh không cần từ tầng dưới mà bò dậy.
Thế nhưng anh nghĩ.
Anh chỉ là muốn để chính mình trở nên mạnh hơn, muốn để tự mình nhìn xem, làm quân nhân, cuối cùng anh có gì khác hơn?
Có phải cô sẽ quay đầu nhìn anh một chút hay không.
Năm tháng là thứ kỳ diệu.
Sẽ cho người trưởng thành, sẽ cho người quên, sẽ cho người thời gian dần thấy quá khứ của mình rốt cuộc buồn cười cỡ nào.
Khi yêu biến thành hận, khi hận đều không có thời gian, anh mới biết được, không có người nào rời người nào là không thể sống.
Mà anh và cô, đã kết thúc rồi.
Từng hèn mọn, từng giữ lại, vì một phần tình yêu này, anh không oán không hối.
Bước vào bộ đội đặc trủng, từ huấn luyện, đến tiếp nhận nhiệm vụ, đem một chàng trai có anh mắt thanh thản, diễn biến thành một người đàn ông sắt thép, anh cảm lòng của mình, cũng gắn liền vết sạo, cũng sẽ không đau nhức nữa !
Về sau, anh lại phát hiện, nguyên nhân chia tay là cái gì đã không quan trọng, kết thúc cũng là kết thúc rồi.
Khi anh bị ông nội cưỡng chế triệu hồi thành phố X, khi anh một lần nữa thấy được cô, anh phát hiện, chính mình đã không đau nhức rồi.
Kỳ thật không phải không đau đớn, mà chính là không muốn qua lại nữa.
Một câu rất cẩu huyết, là nói những người đã yêu lẫn nhau, sau khi chia tay không thể làm kẻ thù, bời vì bọn họ yêu nhau quá, sau khi chia tay không thể làm bạn, bời vì bọn họ tổn thương lẫn nhau quá.
Anh và cô, có thể làm, chỉ là một người xa lạ.
Cho nên, đây là anh cho cô nhân từ lớn nhất!
Anh không phải không hận, chỉ là cảm thấy không có cái cần thiết đó, một phần tình yêu, cô trước trêu chọc anh, đã không thể cho anh cả đời, cần gì phải chọc anh cảm mến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.