Chương 513: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【11】
Diệp Phi Dạ
04/07/2017
Thím Trương đứng ở nơi đó, không yên lòng tiếp tục gõ cửa, "Cháu gái, ăn cơm, cháu gái... . . ."
Trương Hủ thấy mẹ mình vẫn gọi, chỉ có thể tiến lên, cũng thấp giọng hô: "Chị dâu, ăn cơm... . . . Chị dâu, chị đi ra ngoài ăn một chút gì đi!"
Tịch Giản Cận ngồi ở chỗ đó, mấp máy môi, đè ép hỏa khí đáy lòng vụt vụt thiêu đốt, cứng rắn nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nói: "Không có chuyện gì, mọi người ăn trước, để cháu đi dỗ cô ấy, không cần đợi cô ấy đâu."
Anh vừa nói, vừa xoay lưng, đem thím Trương cùng Trương Hủ xô đẩy đến trước bàn cơm.
Thím Trương hơi mang theo vài phần lo lắng nói: "Như vậy được không?"
"Dạ không sao đâu. " Tịch Giản Cận cười đáp, sau đó chỉ chỉ thức ăn, nói: "Không có chuyện gì, một lát nữa là cô ấy hết dỗi thôi!"
Tịch Giản Cận sợ thím Trương không tin, liền lại nói: "Cô ấy là vợ cháu, cháu hiểu rõ nhất. Quen tính trẻ con, mọi người không cần phải nuông chiều cô ấy!"
Thím Trương lúc này mới yên tâm, cả nhà ăn cơm.
Sau, Tịch Giản Cận lại đi gõ cửa, vẫn không có phản ứng, thím Trương cũng lục tục đi gõ mấy lần, Bạc Sủng Nhi cũng không mở.
Tịch Giản Cận suy nghĩ một chút, rốt cuộc cùng Trương Hủ trải chăn đệm nằm dưới đất, ngủ ở trong phòng khách.
Bên trong nhà Bạc Sủng Nhi nằm ở nơi đó, toàn thân tràn đầy lạnh lẻo, vô lực và chết lặng, bụngcủa cô thỉnh thoảng đau dử dội, nước mắt cũng chảy ra, thân thể nho nhỏ co lại thành rồi một đoàn, cố nén đau.
Đến nửa đêm, cô mới đỡ đau một chút, thở ra một hơi dài, nghiêng lỗ tai nghe ngóng cửa, lại phát hiện rất an tĩnh, đáy lòng cô có chút mất mác, liền buồn buồn rúc vào trong chăn, nhỏ giọng nức nở một chút, cô mới chậm rãi lau khô nước mắt của mình.
Sau đó nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình ngủ.
Nhưng là nước mắt vẫn chảy không ngừng, cô duỗi ngón tay ra, chậm rãi lau, lại phát hiện ngón tay đều run rẩy.
Không phải anh ghét bỏ cô ích kỷ sao?
Cô chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn, đều sống như vậy.
Nếu như anh chán ghét cô, vậy ngày mai cô sẽ rời đi, cô sẽ không hiện ra trước mắt của anh nữa!
Bạc Sủng Nhi càng nghĩ, càng thấy đáy lòng ủy khuất, nước mắt càng không cách nào dừng lại.
Cô âm thầm mà cắn hàm răng, cắn đến nỗi lợi cũng sinh đau !
Sau này cô sẽ không bao giờ vì anh, học cách thay đổi nữa!
Trương Hủ thấy mẹ mình vẫn gọi, chỉ có thể tiến lên, cũng thấp giọng hô: "Chị dâu, ăn cơm... . . . Chị dâu, chị đi ra ngoài ăn một chút gì đi!"
Tịch Giản Cận ngồi ở chỗ đó, mấp máy môi, đè ép hỏa khí đáy lòng vụt vụt thiêu đốt, cứng rắn nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nói: "Không có chuyện gì, mọi người ăn trước, để cháu đi dỗ cô ấy, không cần đợi cô ấy đâu."
Anh vừa nói, vừa xoay lưng, đem thím Trương cùng Trương Hủ xô đẩy đến trước bàn cơm.
Thím Trương hơi mang theo vài phần lo lắng nói: "Như vậy được không?"
"Dạ không sao đâu. " Tịch Giản Cận cười đáp, sau đó chỉ chỉ thức ăn, nói: "Không có chuyện gì, một lát nữa là cô ấy hết dỗi thôi!"
Tịch Giản Cận sợ thím Trương không tin, liền lại nói: "Cô ấy là vợ cháu, cháu hiểu rõ nhất. Quen tính trẻ con, mọi người không cần phải nuông chiều cô ấy!"
Thím Trương lúc này mới yên tâm, cả nhà ăn cơm.
Sau, Tịch Giản Cận lại đi gõ cửa, vẫn không có phản ứng, thím Trương cũng lục tục đi gõ mấy lần, Bạc Sủng Nhi cũng không mở.
Tịch Giản Cận suy nghĩ một chút, rốt cuộc cùng Trương Hủ trải chăn đệm nằm dưới đất, ngủ ở trong phòng khách.
Bên trong nhà Bạc Sủng Nhi nằm ở nơi đó, toàn thân tràn đầy lạnh lẻo, vô lực và chết lặng, bụngcủa cô thỉnh thoảng đau dử dội, nước mắt cũng chảy ra, thân thể nho nhỏ co lại thành rồi một đoàn, cố nén đau.
Đến nửa đêm, cô mới đỡ đau một chút, thở ra một hơi dài, nghiêng lỗ tai nghe ngóng cửa, lại phát hiện rất an tĩnh, đáy lòng cô có chút mất mác, liền buồn buồn rúc vào trong chăn, nhỏ giọng nức nở một chút, cô mới chậm rãi lau khô nước mắt của mình.
Sau đó nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình ngủ.
Nhưng là nước mắt vẫn chảy không ngừng, cô duỗi ngón tay ra, chậm rãi lau, lại phát hiện ngón tay đều run rẩy.
Không phải anh ghét bỏ cô ích kỷ sao?
Cô chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn, đều sống như vậy.
Nếu như anh chán ghét cô, vậy ngày mai cô sẽ rời đi, cô sẽ không hiện ra trước mắt của anh nữa!
Bạc Sủng Nhi càng nghĩ, càng thấy đáy lòng ủy khuất, nước mắt càng không cách nào dừng lại.
Cô âm thầm mà cắn hàm răng, cắn đến nỗi lợi cũng sinh đau !
Sau này cô sẽ không bao giờ vì anh, học cách thay đổi nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.