Chương 505: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【3】
Diệp Phi Dạ
30/06/2017
Hận anh ở bảy năm sau, nhẫn tâm như vậy, cô cũng đã làm mọi việc cô
có thể việc làm, còn không chịu quay người lại, dắt tay cô đi!
Cô là hận anh đấy!
Hẳn là hận anh đấy!
Nhưng là, càng nghĩ tới như vậy, cô càng thấy không bỏ anh xuống được.
vốn là không nỡ, không muốn để xuống!
Thời gian từng ly từng tý trôi qua, khi đêm đến, mặt trời chiều ngã về tây, nơi này nhìn sang, đặc biệt xinh đẹp.
Dù sao cũng là thôn trang, ban đêm rất nguy hiểm, Trương Hủ liền quay đầu, thấp thỏm bất an mở miệng: "Chị dâu, trở về đi thôi! Trời đã tối rồi!"
Bạc Sủng Nhi kinh ngạc hồi thần, mới phát hiện sắc trời đã tối, cô gật đầu, lúc này mới đứng lên, dọc theo con đường đi tới trở đi.
Cô đi một lúc, thì không nhớ đường, Trương Hủ liền đi tới bên cạnh dẫn đường, hai người có lẽ là quá trầm mặc, nên càng lúng túng hơn, Trương Hủ không nhịn được mở miệng, nói: "Chị cùng Tịch đại ca cãi nhau sao?"
"Ừ. " Bạc Sủng Nhi nhíu mày, cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền nhẹ giọng nói: "Anh ấy không thích tôi!"
Cô nói rất tự nhiên, giống như là nói: "Tôi ăn bữa sáng rồi" "Ta muốn đi ngủ ".
Không biết vì sao, Trương Hủ nghe được, cảm thấy đáy lòng mơ hồ có chút đau , cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi một chút, mới nói: "Vậy các người còn kết hôn!"
Bạc Sủng Nhi vẻ mặt sượng lại trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó liền cong môi, mỵ mỵ cười cười, cười đến mặt Trương Hủ đỏ bừng, nhưng nhìn chằm chằm mặt của cô, nhìn đến không dời mắt.
"Đúng vậy a, kết hôn, cậu không biết, từ đầu đến cuối đều là tôi quấn chặt lấy anh ấy."
"Tại sao lại làm như vậy? " Trương Hủ nhíu nhíu mày, hiển nhiên là có chút lơ đễnh: "Chị đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều chàng trai muốn đem nâng chị lên trời, vì sao hết lần này tới lần khác lại tìm một người không thương mình?"
Bạc Sủng Nhi không nói gì.
Cô vẫn cảm thấy người ở trong sơn thôn, không có sắc bén như vậy.
Tuy nhiên không ngờ tới, Trương Hủ có thể trực tiếp chọt trúng vết thương của cô như vậy.
Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Trương Hủ trước mắt, phát hiện cậu nhóc ở nông thôn này, lớn lên có chút thanh tú, cô giật giật môi, một hồi lâu, mới cong môi, mệt mỏi lười cười cười, liên tiếp dửng dưng.
Cô là hận anh đấy!
Hẳn là hận anh đấy!
Nhưng là, càng nghĩ tới như vậy, cô càng thấy không bỏ anh xuống được.
vốn là không nỡ, không muốn để xuống!
Thời gian từng ly từng tý trôi qua, khi đêm đến, mặt trời chiều ngã về tây, nơi này nhìn sang, đặc biệt xinh đẹp.
Dù sao cũng là thôn trang, ban đêm rất nguy hiểm, Trương Hủ liền quay đầu, thấp thỏm bất an mở miệng: "Chị dâu, trở về đi thôi! Trời đã tối rồi!"
Bạc Sủng Nhi kinh ngạc hồi thần, mới phát hiện sắc trời đã tối, cô gật đầu, lúc này mới đứng lên, dọc theo con đường đi tới trở đi.
Cô đi một lúc, thì không nhớ đường, Trương Hủ liền đi tới bên cạnh dẫn đường, hai người có lẽ là quá trầm mặc, nên càng lúng túng hơn, Trương Hủ không nhịn được mở miệng, nói: "Chị cùng Tịch đại ca cãi nhau sao?"
"Ừ. " Bạc Sủng Nhi nhíu mày, cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền nhẹ giọng nói: "Anh ấy không thích tôi!"
Cô nói rất tự nhiên, giống như là nói: "Tôi ăn bữa sáng rồi" "Ta muốn đi ngủ ".
Không biết vì sao, Trương Hủ nghe được, cảm thấy đáy lòng mơ hồ có chút đau , cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi một chút, mới nói: "Vậy các người còn kết hôn!"
Bạc Sủng Nhi vẻ mặt sượng lại trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó liền cong môi, mỵ mỵ cười cười, cười đến mặt Trương Hủ đỏ bừng, nhưng nhìn chằm chằm mặt của cô, nhìn đến không dời mắt.
"Đúng vậy a, kết hôn, cậu không biết, từ đầu đến cuối đều là tôi quấn chặt lấy anh ấy."
"Tại sao lại làm như vậy? " Trương Hủ nhíu nhíu mày, hiển nhiên là có chút lơ đễnh: "Chị đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều chàng trai muốn đem nâng chị lên trời, vì sao hết lần này tới lần khác lại tìm một người không thương mình?"
Bạc Sủng Nhi không nói gì.
Cô vẫn cảm thấy người ở trong sơn thôn, không có sắc bén như vậy.
Tuy nhiên không ngờ tới, Trương Hủ có thể trực tiếp chọt trúng vết thương của cô như vậy.
Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Trương Hủ trước mắt, phát hiện cậu nhóc ở nông thôn này, lớn lên có chút thanh tú, cô giật giật môi, một hồi lâu, mới cong môi, mệt mỏi lười cười cười, liên tiếp dửng dưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.