Chương 42
Cận sắc Ivy
27/10/2020
"Một đường nam hạ, vòng vèo tới lui, cuối cùng vẫn quay về nơi này. Tôi rất nhớ các bạn."
____________________
Hành trình của tour diễn cũng không dài, từ buổi đầu cho đến buổi cuối, chẳng qua chỉ có nửa tháng mà thôi.
Từ sau buổi diễn ở B thành, một đầu tóc bạc của Lục Tự Quang liền trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của tất cả fan hâm mộ. Bắt đầu từ LIVE thứ hai, là có thể nhìn thấy những mái tóc nhuộm màu giống như vậy. Màu sắc như nhau, tóc ngắn như nhau.
Dường như đến mỗi một thành phố, đều sẽ nhìn thấy fan hâm mộ tóc màu trắng bạc.
Ai cũng không thể nghi ngờ, bọn cậu hiện tại vô cùng nổi tiếng.
Vào LIVE thứ tư, lúc Lục Tự Quang làm MC, chính cậu cũng không nhịn được phải cười cảm thán: "A, thật nhiều "tôi" a......"
Đến mỗi thành phố, fan cuồng nhiệt đều nghĩ hết mọi biện pháp để vào ở được khách sạn mà bọn cậu nghỉ lại, tất cả chỉ vì để có thể tự tay tặng một món quà, nói một câu chúc mừng.
Cho dù có là nửa đêm.
A Trạch nói có một đêm, đã sắp rạng sáng rồi, có người gõ cửa phòng cậu ta, cậu ta còn tưởng rằng là thành viên khác của ban nhạc, mở cửa ra nhìn lại thấy chính là một fan cầm quà tặng.
Lục Tự Quang hồi tưởng lại trong những món quà mà cậu nhận được, đã có rất nhiều Zippo. Các fan nhìn thấy cậu luôn mang theo cái Zippo kia, có lẽ liền cho rằng cậu thích sưu tầm Zippo. Mặc dù là như vậy, cái cậu đang dùng, vẫn luôn là cái ban đầu.
An Khang lúc ở Nhật Bản thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện về. Chỉ là hai người đều rất bận, nói chưa được mấy câu liền vội vàng ngắt máy.
Hơn một tuần trước khi LIVE cuối cùng bắt đầu, họ bay về S thành.
Buổi tối đầu tiên đến nơi, mới vừa sắp xếp ở khách sạn xong, liền nhận được điện thoại của An Khang.
Hắn nói, "Nghe thấy không?"
"Cái gì?" Cậu ngồi ở trên giường, không chút để ý hỏi.
"F*ck, em nghe cẩn thận a."
-- hình như là biển.
"...... Anh ở gần biển?" Lục Tự Quang sửng sốt.
Trước đó nghe hắn nói phải bay sang Nhật Bản, hâm mộ mà nói cũng muốn nhìn thấy biển.
Lúc nói, là chỉ bâng quơ mà nói ra; nhưng người nghe, lại vô cùng nghiêm túc mà nghe.
Mặc kệ nước biển cuộn trào đánh vào cổ chân, ống quần bị ướt hắn liền xắn lên. Hắn la lên với người đầu kia, "Em có nghe rõ không? Thật sự có sóng đó."
Trong lòng ấm áp, có chút cảm động. Há miệng ra lại vẫn như trước: "M*, rắm cũng không nghe thấy!"
Dù cho có dùng mánh lới, nếu luôn lừa cùng một người, một ngày nào đó nhất định sẽ mất đi hiệu lực.
Hắn bên đầu kia điện thoại nói một câu vạch trần cậu: "MN, nhà em không hiểu phong tình."
Cậu cười cười, "Em đã về rồi."
Mỗi lần nói đến S thành, cậu đều nói, trở về.
Bởi vì đây mới là nơi cậu lớn lên, là nơi cậu yêu, là nhà thật sự.
Hắn cũng ngầm hiểu, "Buổi diễn cuối cùng rồi?"
"Ừm, " Lục Tự Quang dừng một chút, vẫn mang một chút hy vọng hỏi: "Anh chừng nào thì có thể về?"
Hắn thở dài rất nhẹ nói: "Lão tử cũng muốn lắm, nhưng mà không được. Có lẽ chờ lúc em bay về B thành, anh vẫn chưa xong đâu."
Lục Tự Quang lông mi rủ xuống, "Thôi bỏ đi."
Tựa hồ là muốn thay đổi đề tài, đầu kia hạ lưu cười, nói: "Em gái bên này đều siêu HOT nha."
Cùng một ý đồ, nếu luôn dùng với một người, một ngày nào đó sẽ vô hiệu. Nguyên tắc này cũng có thể dùng ở đây. Lục Tự Quang đắc ý cong khóe miệng cười, cũng một câu liền vạch trần hắn, còn rất sắc bén: "Anh xác định anh nhìn thấy con gái có thể cứng được?"
"...... F*ck, lão tử cũng không phải bị liêt dương!" Đầu kia điện thoại lại là một hồi văng tục.
......
Buổi diễn LIVE cuối cùng của "Island in solitude tour" ở S thành, đã thu hút rất nhiều fan hâm mộ đến cổ động.
7h30, LIVE chính thức mở màn.
Ca khúc đầu tiên chính là bài nằm trong album mới -《 Hạ Tuyết 》.
Không khí trong sân vận động vô cùng sôi động, so sánh với những buổi diễn trước, chỉ có hơn chứ không kém.
A Tề trước khi solo ghi-ta nhìn xuống dưới sân khấu nói, "A...... Hôm nay cũng có thật nhiều Tiểu Quang nha." Sau đó cười ngốc ngốc nói: "Vì sao không có ai bắt chước kiểu tóc của tôi vậy? Của tôi cũng rất phong cách mà, phải không?"
Bên dưới là một tràng cười và vỗ tay.
Buổi diễn cuối cùng này, danh sách các bài sẽ biểu diễn đều khác hẳn trước đó. Tuy nói danh sách vẫn là hai mươi mấy bài, nhưng trình tự sắp xếp lại rất có thâm ý.
Bắt đầu từ ca khúc mới nhất, hát cho đến khúc xưa nhất.
Cả LIVE này đều như là đang hoài niệm về cái gì đó. Có lẽ là hoài niệm thành phố này, cũng có lẽ là hoài niệm bản thân ở thành phố này.
Giữa buổi diễn A Trạch làm MC, hiếm khi phiến tình nói: "Từ B thành nam hạ (*), vòng vèo tới lui, rốt cục vẫn về tới nơi này. Tôi rất nhớ nơi đây. Tôi rất nhớ các bạn."
(*) nam hạ: địa hình của TQ là Bắc cao Nam thấp, vì thế đi từ phương Nam về phương Bắc người ta sẽ nói Bắc thượng (lên phía Bắc), ngược lại đi từ phương Bắc về phương Nam gọi là Nam hạ (xuống phía Nam). "từ B thành nam hạ" nghĩa là đi từ thành phố B về phương Nam - S thành.
Theo mình đoán, S thành nơi mà Tiểu Quang sinh ra chính là thành phố Thượng Hải /Shanghai/, sau đó lên B thành phát triển sự nghiệp chính là Bắc Kinh /Beijing/, và theo địa lý TQ, thành phố Thượng Hải nằm phía Nam, thủ đô bắc Kinh nằm phía Bắc:)
Bên dưới lại có fan khóc, rất nhiều người hô to tên A Trạch.
A Trạch đứng ở trước micro, đùa nghịch một loạt Pick cài trên micro, nói: "...... Cám ơn những fan hơn hai năm trước đã đến cuộc thi đấu của ban nhạc chúng tôi, cám ơn bạn fan đã tặng tôi thuốc, cám ơn toàn bộ các bạn. Tiếp theo là 《 Hướng về nơi ấm áp》......"
《To my last lover》 và 《 Anh lửa 》 là tiết mục encore lần này.
Lúc hát 《To my last lover》, vẫn như cũ là toàn hội trường đồng thanh. Điều này dường như đã trở thành một thói quen. Suốt năm buổi diễn, buổi nào cũng vậy. Mà tới cuối cùng, trước khi biểu diễn 《 Ánh lửa 》, Lục Tự Quang nói với bên dưới: "Đây là ca khúc đã dùng hồi đi thi đấu ban nhạc. Ngoài BELL ra, sân khấu khi đó chính là sân khấu đầu tiên của Đảo. Người bên dưới khi đó, chỉ là một loạt giám khảo và tốp năm tốp ba......" Nói đến lúc xúc động, dường như ngay cả bản thân cũng phải rơi lệ: "Cám ơn các bạn, chúng tôi đã về rồi."
Đêm nay, dường như đã trở thành đoạn thời gian đẹp nhất cho tới nay.
Sau khi kết thúc LIVE, chính là chúc mừng.
Thật ra ở B thành, công ty còn tổ chức tiệc chúc mừng cho bọn cậu, cũng khao tất cả nhân viên công tác đã đi cùng bọn cậu. Nhưng cảm xúc sục sôi dường như không thể bị dập tắt, bốn người thay đổi quần áo, tìm một PUB cao cấp liền chuẩn bị cuồng hoan.
Cũng không biết vì sao, hôm nay chơi oẳn tù tì đều thua, bị phạt tận vài chén. Lục Tự Quang rốt cục không kiềm chế được, đẩy cửa PUB đi ra hít thở không khí, vừa mới rút thuốc và bật lửa ra, chuẩn bị châm một điếu, một chiếc taxi lao nhanh đến dừng trước mặt cậu, cậu hơi chóng mặt, đang không biết là như thế nào, đã bị kéo một cái vào trong.
Hết chương 41.
____________________
Hành trình của tour diễn cũng không dài, từ buổi đầu cho đến buổi cuối, chẳng qua chỉ có nửa tháng mà thôi.
Từ sau buổi diễn ở B thành, một đầu tóc bạc của Lục Tự Quang liền trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của tất cả fan hâm mộ. Bắt đầu từ LIVE thứ hai, là có thể nhìn thấy những mái tóc nhuộm màu giống như vậy. Màu sắc như nhau, tóc ngắn như nhau.
Dường như đến mỗi một thành phố, đều sẽ nhìn thấy fan hâm mộ tóc màu trắng bạc.
Ai cũng không thể nghi ngờ, bọn cậu hiện tại vô cùng nổi tiếng.
Vào LIVE thứ tư, lúc Lục Tự Quang làm MC, chính cậu cũng không nhịn được phải cười cảm thán: "A, thật nhiều "tôi" a......"
Đến mỗi thành phố, fan cuồng nhiệt đều nghĩ hết mọi biện pháp để vào ở được khách sạn mà bọn cậu nghỉ lại, tất cả chỉ vì để có thể tự tay tặng một món quà, nói một câu chúc mừng.
Cho dù có là nửa đêm.
A Trạch nói có một đêm, đã sắp rạng sáng rồi, có người gõ cửa phòng cậu ta, cậu ta còn tưởng rằng là thành viên khác của ban nhạc, mở cửa ra nhìn lại thấy chính là một fan cầm quà tặng.
Lục Tự Quang hồi tưởng lại trong những món quà mà cậu nhận được, đã có rất nhiều Zippo. Các fan nhìn thấy cậu luôn mang theo cái Zippo kia, có lẽ liền cho rằng cậu thích sưu tầm Zippo. Mặc dù là như vậy, cái cậu đang dùng, vẫn luôn là cái ban đầu.
An Khang lúc ở Nhật Bản thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện về. Chỉ là hai người đều rất bận, nói chưa được mấy câu liền vội vàng ngắt máy.
Hơn một tuần trước khi LIVE cuối cùng bắt đầu, họ bay về S thành.
Buổi tối đầu tiên đến nơi, mới vừa sắp xếp ở khách sạn xong, liền nhận được điện thoại của An Khang.
Hắn nói, "Nghe thấy không?"
"Cái gì?" Cậu ngồi ở trên giường, không chút để ý hỏi.
"F*ck, em nghe cẩn thận a."
-- hình như là biển.
"...... Anh ở gần biển?" Lục Tự Quang sửng sốt.
Trước đó nghe hắn nói phải bay sang Nhật Bản, hâm mộ mà nói cũng muốn nhìn thấy biển.
Lúc nói, là chỉ bâng quơ mà nói ra; nhưng người nghe, lại vô cùng nghiêm túc mà nghe.
Mặc kệ nước biển cuộn trào đánh vào cổ chân, ống quần bị ướt hắn liền xắn lên. Hắn la lên với người đầu kia, "Em có nghe rõ không? Thật sự có sóng đó."
Trong lòng ấm áp, có chút cảm động. Há miệng ra lại vẫn như trước: "M*, rắm cũng không nghe thấy!"
Dù cho có dùng mánh lới, nếu luôn lừa cùng một người, một ngày nào đó nhất định sẽ mất đi hiệu lực.
Hắn bên đầu kia điện thoại nói một câu vạch trần cậu: "MN, nhà em không hiểu phong tình."
Cậu cười cười, "Em đã về rồi."
Mỗi lần nói đến S thành, cậu đều nói, trở về.
Bởi vì đây mới là nơi cậu lớn lên, là nơi cậu yêu, là nhà thật sự.
Hắn cũng ngầm hiểu, "Buổi diễn cuối cùng rồi?"
"Ừm, " Lục Tự Quang dừng một chút, vẫn mang một chút hy vọng hỏi: "Anh chừng nào thì có thể về?"
Hắn thở dài rất nhẹ nói: "Lão tử cũng muốn lắm, nhưng mà không được. Có lẽ chờ lúc em bay về B thành, anh vẫn chưa xong đâu."
Lục Tự Quang lông mi rủ xuống, "Thôi bỏ đi."
Tựa hồ là muốn thay đổi đề tài, đầu kia hạ lưu cười, nói: "Em gái bên này đều siêu HOT nha."
Cùng một ý đồ, nếu luôn dùng với một người, một ngày nào đó sẽ vô hiệu. Nguyên tắc này cũng có thể dùng ở đây. Lục Tự Quang đắc ý cong khóe miệng cười, cũng một câu liền vạch trần hắn, còn rất sắc bén: "Anh xác định anh nhìn thấy con gái có thể cứng được?"
"...... F*ck, lão tử cũng không phải bị liêt dương!" Đầu kia điện thoại lại là một hồi văng tục.
......
Buổi diễn LIVE cuối cùng của "Island in solitude tour" ở S thành, đã thu hút rất nhiều fan hâm mộ đến cổ động.
7h30, LIVE chính thức mở màn.
Ca khúc đầu tiên chính là bài nằm trong album mới -《 Hạ Tuyết 》.
Không khí trong sân vận động vô cùng sôi động, so sánh với những buổi diễn trước, chỉ có hơn chứ không kém.
A Tề trước khi solo ghi-ta nhìn xuống dưới sân khấu nói, "A...... Hôm nay cũng có thật nhiều Tiểu Quang nha." Sau đó cười ngốc ngốc nói: "Vì sao không có ai bắt chước kiểu tóc của tôi vậy? Của tôi cũng rất phong cách mà, phải không?"
Bên dưới là một tràng cười và vỗ tay.
Buổi diễn cuối cùng này, danh sách các bài sẽ biểu diễn đều khác hẳn trước đó. Tuy nói danh sách vẫn là hai mươi mấy bài, nhưng trình tự sắp xếp lại rất có thâm ý.
Bắt đầu từ ca khúc mới nhất, hát cho đến khúc xưa nhất.
Cả LIVE này đều như là đang hoài niệm về cái gì đó. Có lẽ là hoài niệm thành phố này, cũng có lẽ là hoài niệm bản thân ở thành phố này.
Giữa buổi diễn A Trạch làm MC, hiếm khi phiến tình nói: "Từ B thành nam hạ (*), vòng vèo tới lui, rốt cục vẫn về tới nơi này. Tôi rất nhớ nơi đây. Tôi rất nhớ các bạn."
(*) nam hạ: địa hình của TQ là Bắc cao Nam thấp, vì thế đi từ phương Nam về phương Bắc người ta sẽ nói Bắc thượng (lên phía Bắc), ngược lại đi từ phương Bắc về phương Nam gọi là Nam hạ (xuống phía Nam). "từ B thành nam hạ" nghĩa là đi từ thành phố B về phương Nam - S thành.
Theo mình đoán, S thành nơi mà Tiểu Quang sinh ra chính là thành phố Thượng Hải /Shanghai/, sau đó lên B thành phát triển sự nghiệp chính là Bắc Kinh /Beijing/, và theo địa lý TQ, thành phố Thượng Hải nằm phía Nam, thủ đô bắc Kinh nằm phía Bắc:)
Bên dưới lại có fan khóc, rất nhiều người hô to tên A Trạch.
A Trạch đứng ở trước micro, đùa nghịch một loạt Pick cài trên micro, nói: "...... Cám ơn những fan hơn hai năm trước đã đến cuộc thi đấu của ban nhạc chúng tôi, cám ơn bạn fan đã tặng tôi thuốc, cám ơn toàn bộ các bạn. Tiếp theo là 《 Hướng về nơi ấm áp》......"
《To my last lover》 và 《 Anh lửa 》 là tiết mục encore lần này.
Lúc hát 《To my last lover》, vẫn như cũ là toàn hội trường đồng thanh. Điều này dường như đã trở thành một thói quen. Suốt năm buổi diễn, buổi nào cũng vậy. Mà tới cuối cùng, trước khi biểu diễn 《 Ánh lửa 》, Lục Tự Quang nói với bên dưới: "Đây là ca khúc đã dùng hồi đi thi đấu ban nhạc. Ngoài BELL ra, sân khấu khi đó chính là sân khấu đầu tiên của Đảo. Người bên dưới khi đó, chỉ là một loạt giám khảo và tốp năm tốp ba......" Nói đến lúc xúc động, dường như ngay cả bản thân cũng phải rơi lệ: "Cám ơn các bạn, chúng tôi đã về rồi."
Đêm nay, dường như đã trở thành đoạn thời gian đẹp nhất cho tới nay.
Sau khi kết thúc LIVE, chính là chúc mừng.
Thật ra ở B thành, công ty còn tổ chức tiệc chúc mừng cho bọn cậu, cũng khao tất cả nhân viên công tác đã đi cùng bọn cậu. Nhưng cảm xúc sục sôi dường như không thể bị dập tắt, bốn người thay đổi quần áo, tìm một PUB cao cấp liền chuẩn bị cuồng hoan.
Cũng không biết vì sao, hôm nay chơi oẳn tù tì đều thua, bị phạt tận vài chén. Lục Tự Quang rốt cục không kiềm chế được, đẩy cửa PUB đi ra hít thở không khí, vừa mới rút thuốc và bật lửa ra, chuẩn bị châm một điếu, một chiếc taxi lao nhanh đến dừng trước mặt cậu, cậu hơi chóng mặt, đang không biết là như thế nào, đã bị kéo một cái vào trong.
Hết chương 41.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.