Thiếu Soái Đại Nhân Của Nàng Tổng
Chương 13: Chồng Sắp Cưới
Nguyễn Nhiễm
20/09/2023
...
Doanh nghiệp Thanh Đằng.
Mấy ngày qua Viên Cảnh Chí vì bận rộn công việc ở tỉnh huyện gần nhà anh, nên Thẩm Ngải Yến cũng vì vậy bận rộn. Làm việc nhiều cũng không khiến Thẩm Ngải Yến có cảm giác gì, nhưng mấy hôm nay lại không có Viên Cảnh Chí, cố thấy có chút trống trải.
Buổi chiều, sau khi họp xong, cuối cùng Thẩm Ngải Yến cũng nhận được điện thoại của Viên Cảnh Chí.
"Thẩm tổng, tôi trở về rồi."
Thẩm Ngải Yến thở phào một cái, rốt cuộc tên kia cũng trở về.
Đầu dây bên kia, giọng Viên Cảnh Chí lại vang lên, "Tôi về một lát, ghé qua thăm cô, sau đó phải đi ngay."
Thẩm Ngải Yến khẽ nhíu mày một cái, cô cảm thấy Viên Cảnh Chí như có tâm sự gì đó qua lời nói. Không chút do dự, cô hỏi: "Anh làm sao đó, có chuyện gì rồi?"
Giọng của Viên Cảnh Chí hơi trầm đục, "Ngải Yến, cô xuống cổng công ty một lát được không? Tôi nói với cô mấy câu trực tiếp rồi lại phải ra sân bay."
"Được, anh đợi tôi một lát. Tôi xuống ngay đây." Thẩm Ngải Yến cúp máy đi một mạch xuống đến cổng lớn. Vừa thấy Viên Cảnh Chí liền không khỏi sững sờ một chút, người này bị gì sao, mới gần một tuần mà tiều tụy trông thấy.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Thẩm Ngải Yến hỏi.
"Ngải Yến!!" Viên Cảnh Chí vừa thấy Thẩm Ngải Yến liền không do dự bước nhanh tới, ôm lấy cô vào ngực anh. Khuôn mặt mệt mỏi, phờ phạc, "Để tôi ôm cô một lát được không?"
Thẩm Ngải Yến cừng đờ, bị ôm bất ngờ cô không biết nên phản ứng thế nào, mấy năm qua làm việc chung với Viên Cảnh Chí, tuy không có tình cảm gì, nhưng thân thiết như bạn bè thì vẫn có, ít ra cô cũng không quá bài xích người này, hiện tại bị ôm như vậy, vì tâm trạng của Viên Cảnh Chí có phần không ổn nên cô cũng không nỡ.
Đúng lúc này, Bạch Ngôn Hạo cũng vừa lái xe đến, anh vừa đẩy cửa ra đi xuống, lại nhìn thấy một màn ôm nhau cách đó không xa. Trong lòng Bạch Ngôn Hạo tự nhiên như bị đá đè, loại cảm giác này vô cùng khó chịu. Mặc dù trong lòng trước đó nghe cô nói sẽ mời anh tới dự hôn lễ của cô, nhưng lúc này nhìn người đàn ông đàn ông đang ôm Thẩm Ngải Yến kia, có lẽ là chồng sắp cưới của cô thì phải, cảnh tượng này khiến Bạch Ngôn Hạo không biết đối diện ra sao.
Thẩm Ngải Yến lúc này vẫn còn chưa tiêu hóa kịp cái ôm của Viên Cảnh Chí, thì mắt thấy ở kia có thân ảnh quen thuộc trong gió đập vào mắt. Theo đó còn có một giọng nói vang lên: "Không nghĩ Thẩm tổng và chồng sắp cưới tình cảm thật tốt, khiến cho Bạch Ngôn Hạo tôi rất hâm mộ, cũng muốn có một tình yêu như hai vị đây."
Thẩm Ngải Yến cứng đờ, mà Viên Cảnh Chí cũng bất ngờ nhận ra mình thất thố, cả hai vội vàng tách ra. Thẩm Ngải Yến vội đi tới trước mặt Bạch Ngôn Hạo, "Sao anh lại có thời gian đến đây?"
Bạch Ngôn Hạo không nhanh không chậm lấy ra bản hợp đồng giao tới trong tay Thẩm Ngải Yến, "Tôi đến ký hợp đồng với Thanh Đằng, mong Thẩm tổng ký nhanh cho."
"Vậy anh lên phòng làm việc của tôi đi, chúng ta lại nói chuyện." Thẩm Ngải Yến nói.
Bạch Ngôn Hạo không nhìn biểu cảm mong chờ trên mặt Thẩm Ngải Yến, anh lấy từ túi áo một cây bút máy đưa tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Không cần phải phiền như vậy, ký ở đây đi, tôi không có nhiều thời giờ để đàm đạo với Thẩm tổng, cũng không muốn quấy rầy vợ chồng hai vị."
Thẩm Ngải Yến còn muốn níu kéo một chút, nhưng ngại có Viên Cảnh Chí ở đây, cô đành ký. Sau đó lại đưa cả bút lẫn hợp đồng cho Bạch Ngôn Hạo, tự nhiên áp sát đến chỗ tai anh, hỏi: "Hạo, anh đang hiểu lầm cái gì đấy, đừng nói là anh nghĩ chúng tôi là thế nha?" Cô cười cười: "Anh không giận à?"
Bạch Ngôn Hạo khẽ nhếch môi cười: "Sao tôi lại phải giận, em hạnh phúc tôi vui còn không kịp."
Khóe môi Thẩm Ngải Yến khẽ giật giật, không nghĩ Bạch Ngôn Hạo lại nói vậy, cô cũng chỉ muốn chọc tức anh một chút thôi, vậy mà tên này lại một chút cơ mặt cũng không đổi, anh là đầu gỗ à. Nghĩ nghĩ cô bỗng nói: "Hay là tôi đây lại làm mai cho anh một mỹ nữ trong công ty tôi được không? Họ ưu tú lắm đấy."
"Không cần Thẩm tổng quản nhiều vậy, Thẩm tổng vẫn là quản nhiều đến chồng sắp cưới của em đi." Bạch Ngôn Hạo nén chua chát tận đáy lòng, nói xong câu kia liền quyết tuyệt rời đi.
Anh lúc này cũng chẳng có tâm tình nào mà quan tâm đến Thẩm Ngải Yến vui hay buồn, bởi vì anh quan tâm thì có ích gì chứ, cô gái của anh chẳng phải có người quan tâm rồi đó sao, chồng sắp cưới của Ngải Yến không khéo còn tốt hơn anh nhiều.
Nhìn đến bản hợp đồng đã ký rồi, tâm trạng Bạch Ngôn Hạo lại buồn bực, anh ném hợp đồng qua một bên, lái xe trên đường vừa lái vừa nghĩ, biết vậy đã không tự mình đến đó, nhìn thấy một màn như vậy, tâm trạng liền tuột dốc không phanh.
Bất giác nghĩ đến lời đề nghị xem mắt của mẹ anh lúc sáng, Bạch Ngôn Hạo cầm điện thoại di động lên gọi cho mẹ anh, là Tần Dao.
"A Hạo, là mẹ đây." Giọng của Tần Dao vang lên.
Bạch Ngôn Hạo hít vào một hơi sâu, "Bà gửi số điện thoại của cô gái kia cho tôi đi."
Vừa nghe được lời này của con trai, Tần Dao ở bên kia cơ hồ là muốn nhảy dựng. "A Hạo, con thông suốt rồi hả, tốt quá, mẹ gửi ngay đây, gửi ngay đây."
Bạch Ngôn Hạo cũng không đáp lại, trực tiếp cúp máy. Mắt nhìn về phía trước không biết cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Thường nói, muốn quên một người thì phải bắt đầu với một người, thế nhưng mà đối với Ngải Yến của anh, anh liệu có quên được cô hay là không?
Cái người mà mẹ anh giới thiệu, cô gái đó liệu có thể thay thế được Thẩm Ngải Yến trong lòng anh hơn mười năm sao?
Doanh nghiệp Thanh Đằng.
Mấy ngày qua Viên Cảnh Chí vì bận rộn công việc ở tỉnh huyện gần nhà anh, nên Thẩm Ngải Yến cũng vì vậy bận rộn. Làm việc nhiều cũng không khiến Thẩm Ngải Yến có cảm giác gì, nhưng mấy hôm nay lại không có Viên Cảnh Chí, cố thấy có chút trống trải.
Buổi chiều, sau khi họp xong, cuối cùng Thẩm Ngải Yến cũng nhận được điện thoại của Viên Cảnh Chí.
"Thẩm tổng, tôi trở về rồi."
Thẩm Ngải Yến thở phào một cái, rốt cuộc tên kia cũng trở về.
Đầu dây bên kia, giọng Viên Cảnh Chí lại vang lên, "Tôi về một lát, ghé qua thăm cô, sau đó phải đi ngay."
Thẩm Ngải Yến khẽ nhíu mày một cái, cô cảm thấy Viên Cảnh Chí như có tâm sự gì đó qua lời nói. Không chút do dự, cô hỏi: "Anh làm sao đó, có chuyện gì rồi?"
Giọng của Viên Cảnh Chí hơi trầm đục, "Ngải Yến, cô xuống cổng công ty một lát được không? Tôi nói với cô mấy câu trực tiếp rồi lại phải ra sân bay."
"Được, anh đợi tôi một lát. Tôi xuống ngay đây." Thẩm Ngải Yến cúp máy đi một mạch xuống đến cổng lớn. Vừa thấy Viên Cảnh Chí liền không khỏi sững sờ một chút, người này bị gì sao, mới gần một tuần mà tiều tụy trông thấy.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Thẩm Ngải Yến hỏi.
"Ngải Yến!!" Viên Cảnh Chí vừa thấy Thẩm Ngải Yến liền không do dự bước nhanh tới, ôm lấy cô vào ngực anh. Khuôn mặt mệt mỏi, phờ phạc, "Để tôi ôm cô một lát được không?"
Thẩm Ngải Yến cừng đờ, bị ôm bất ngờ cô không biết nên phản ứng thế nào, mấy năm qua làm việc chung với Viên Cảnh Chí, tuy không có tình cảm gì, nhưng thân thiết như bạn bè thì vẫn có, ít ra cô cũng không quá bài xích người này, hiện tại bị ôm như vậy, vì tâm trạng của Viên Cảnh Chí có phần không ổn nên cô cũng không nỡ.
Đúng lúc này, Bạch Ngôn Hạo cũng vừa lái xe đến, anh vừa đẩy cửa ra đi xuống, lại nhìn thấy một màn ôm nhau cách đó không xa. Trong lòng Bạch Ngôn Hạo tự nhiên như bị đá đè, loại cảm giác này vô cùng khó chịu. Mặc dù trong lòng trước đó nghe cô nói sẽ mời anh tới dự hôn lễ của cô, nhưng lúc này nhìn người đàn ông đàn ông đang ôm Thẩm Ngải Yến kia, có lẽ là chồng sắp cưới của cô thì phải, cảnh tượng này khiến Bạch Ngôn Hạo không biết đối diện ra sao.
Thẩm Ngải Yến lúc này vẫn còn chưa tiêu hóa kịp cái ôm của Viên Cảnh Chí, thì mắt thấy ở kia có thân ảnh quen thuộc trong gió đập vào mắt. Theo đó còn có một giọng nói vang lên: "Không nghĩ Thẩm tổng và chồng sắp cưới tình cảm thật tốt, khiến cho Bạch Ngôn Hạo tôi rất hâm mộ, cũng muốn có một tình yêu như hai vị đây."
Thẩm Ngải Yến cứng đờ, mà Viên Cảnh Chí cũng bất ngờ nhận ra mình thất thố, cả hai vội vàng tách ra. Thẩm Ngải Yến vội đi tới trước mặt Bạch Ngôn Hạo, "Sao anh lại có thời gian đến đây?"
Bạch Ngôn Hạo không nhanh không chậm lấy ra bản hợp đồng giao tới trong tay Thẩm Ngải Yến, "Tôi đến ký hợp đồng với Thanh Đằng, mong Thẩm tổng ký nhanh cho."
"Vậy anh lên phòng làm việc của tôi đi, chúng ta lại nói chuyện." Thẩm Ngải Yến nói.
Bạch Ngôn Hạo không nhìn biểu cảm mong chờ trên mặt Thẩm Ngải Yến, anh lấy từ túi áo một cây bút máy đưa tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Không cần phải phiền như vậy, ký ở đây đi, tôi không có nhiều thời giờ để đàm đạo với Thẩm tổng, cũng không muốn quấy rầy vợ chồng hai vị."
Thẩm Ngải Yến còn muốn níu kéo một chút, nhưng ngại có Viên Cảnh Chí ở đây, cô đành ký. Sau đó lại đưa cả bút lẫn hợp đồng cho Bạch Ngôn Hạo, tự nhiên áp sát đến chỗ tai anh, hỏi: "Hạo, anh đang hiểu lầm cái gì đấy, đừng nói là anh nghĩ chúng tôi là thế nha?" Cô cười cười: "Anh không giận à?"
Bạch Ngôn Hạo khẽ nhếch môi cười: "Sao tôi lại phải giận, em hạnh phúc tôi vui còn không kịp."
Khóe môi Thẩm Ngải Yến khẽ giật giật, không nghĩ Bạch Ngôn Hạo lại nói vậy, cô cũng chỉ muốn chọc tức anh một chút thôi, vậy mà tên này lại một chút cơ mặt cũng không đổi, anh là đầu gỗ à. Nghĩ nghĩ cô bỗng nói: "Hay là tôi đây lại làm mai cho anh một mỹ nữ trong công ty tôi được không? Họ ưu tú lắm đấy."
"Không cần Thẩm tổng quản nhiều vậy, Thẩm tổng vẫn là quản nhiều đến chồng sắp cưới của em đi." Bạch Ngôn Hạo nén chua chát tận đáy lòng, nói xong câu kia liền quyết tuyệt rời đi.
Anh lúc này cũng chẳng có tâm tình nào mà quan tâm đến Thẩm Ngải Yến vui hay buồn, bởi vì anh quan tâm thì có ích gì chứ, cô gái của anh chẳng phải có người quan tâm rồi đó sao, chồng sắp cưới của Ngải Yến không khéo còn tốt hơn anh nhiều.
Nhìn đến bản hợp đồng đã ký rồi, tâm trạng Bạch Ngôn Hạo lại buồn bực, anh ném hợp đồng qua một bên, lái xe trên đường vừa lái vừa nghĩ, biết vậy đã không tự mình đến đó, nhìn thấy một màn như vậy, tâm trạng liền tuột dốc không phanh.
Bất giác nghĩ đến lời đề nghị xem mắt của mẹ anh lúc sáng, Bạch Ngôn Hạo cầm điện thoại di động lên gọi cho mẹ anh, là Tần Dao.
"A Hạo, là mẹ đây." Giọng của Tần Dao vang lên.
Bạch Ngôn Hạo hít vào một hơi sâu, "Bà gửi số điện thoại của cô gái kia cho tôi đi."
Vừa nghe được lời này của con trai, Tần Dao ở bên kia cơ hồ là muốn nhảy dựng. "A Hạo, con thông suốt rồi hả, tốt quá, mẹ gửi ngay đây, gửi ngay đây."
Bạch Ngôn Hạo cũng không đáp lại, trực tiếp cúp máy. Mắt nhìn về phía trước không biết cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Thường nói, muốn quên một người thì phải bắt đầu với một người, thế nhưng mà đối với Ngải Yến của anh, anh liệu có quên được cô hay là không?
Cái người mà mẹ anh giới thiệu, cô gái đó liệu có thể thay thế được Thẩm Ngải Yến trong lòng anh hơn mười năm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.