Thiếu Soái Đại Nhân Của Nàng Tổng
Chương 58: Đoàn Tụ
Nguyễn Nhiễm
20/09/2023
Ngày hôm sau.
Thẩm Ngải Yến mới từ công ty trở về nhà. Mở cửa ra, tâm tư cô có chút nặng nề, mặc dù đã nói là nguyện ý tin tưởng Bạch Ngôn Hạo sẽ trở về nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
Lỡ anh không trở về thật thì cô phải làm sao?
Cô và con cô, đứa nhỏ phải làm sao?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Thẩm Ngải Yến bất giác thiếp đi trên ghế. Cho đến tận chiều muộn mới tỉnh dậy. Đêm tối đã buông xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, phố thị bất giác đã lên đèn rực rỡ.
Bụng có chút đói, Thẩm Ngải Yến đứng dậy đi về phía tủ lạnh, mở ra định làm thứ gì đó lót dạ, nhưng ngay khi mở tủ ra mới nhớ là thời gian qua cô không ở nhà, vậy thì lấy đâu ra đồ ăn.
Trước đây lúc có Bạch Ngôn Hạo ở, dù anh bận bịu công việc ở quân đội, anh vẫn thường tới nhà cô, cho nên đồ ăn lúc nào cũng đầy ắp tủ lạnh.
Hiện tại anh không ở, tủ cũng trống trơn, không khí trong nhà cũng tĩnh mịch hẳn, cô đơn đến đáng sợ.
Thẩm Ngải Yến ngồi hẳn xuống thềm nhà lạnh, thời tiết này mà phải ngồi một mình thì làm sao chịu nổi, cô bất giác ôm hai đầu gối vào ngực, gục mặt mà khóc thảm, anh thật sự không có trở về, anh thật sự chết rồi sao?
Cô nức nở, suốt thời gian qua, cô trông đợi điều gì, ba cô cũng khuyên cô đừng quá hy vọng, ngay cả ba của Bạch Ngôn Hạo, ông đến thăm cô cũng khuyên cô nên quên anh đi, nhưng cô đều gạt qua tất cả, cô không tin anh đã mất.
Nhưng lúc này, nhìn căn nhà trống vắng, Thẩm Ngải Yến bất lực mà không thể không tin, liệu cô có sống nổi khi không có anh hay không?
Còn đang chìm đắm trong nỗi thất vọng, mệt mỏi lẫn phiền chán. Bỗng nhiên thanh âm gõ cửa “cộc cộc” vang lên kéo Thẩm Ngải Yến trở lại với thực tại.
Cô bất giác đứng vụt dậy, đưa tay lau đi nước mắt còn đang ướt trên mặt, để ý một lần nữa, thanh âm gõ cửa kia có phải là trước cửa nhà cô.
Hai tiếng “cộc cộc” lại vang lên lần thứ hai. Lần này có vẻ gõ mạnh hơn. Thẩm Ngải Yến kinh hãi, trong lòng bất giác đánh trống thình thịch.
Giờ này lại có ai đến gõ cửa nhà cô? Chẳng lẽ có trộm? Nghĩ rồi cô đâm ra hoảng sợ, hiện tại cô phụ nữ đang mang thai, làm sao có thể xử lý tình huống này cho tốt.
“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa lại vang lên lần thứ ba, Thẩm Ngải Yến xoắn xuýt, phải làm sao đây, cô lúc này chẳng còn tâm trí để mà buồn nữa, cô không dám mở cửa nếu như là trộm thật, thì cô xong đời, nhưng nếu cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách.
Hay là gọi cho Mạnh Kiên? Thẩm Ngải Yến bất giác nhớ tới, liền vội vàng lục điện thoại gọi đi, nhưng mở điện thoại ra, niềm vui lại chợt tắt, vì cô chẳng có số của Mạnh Kiên. Hay gọi cho Viên Cảnh Chí, nhưng nghĩ đến anh ta lại đang ở nhà của tiểu Đào.
Rốt cuộc người nào cũng không thể gọi, cô đâm ra hoảng sợ, trước đây có Bạch Ngôn Hạo ở cạnh, cô cái gì cũng không sợ, bây giờ không có anh, cô cái gì cũng không dám tự ý, huống hồ bây giờ lại có thêm đứa bé, cô làm gì cũng phải cân nhắc.
Không thể quẫn quá hoá liều! Làm sao bây giờ, Thẩm Ngải Yến khóc không ra nước mắt. Cô tiến từng bước đến cửa lớn, nơi vẫn phát ra thanh âm cộc cộc nãy giờ, tiếng gõ cửa rất có quy luật, dường như người bên ngoài cũng khá kiên nhẫn.
Bên trong thì sợ hãi, bên ngoài lại mừng rỡ đến khó tả, không sai, người đứng bên ngoài kiên nhẫn gõ cửa lúc này không ai khác chính là Bạch Ngôn Hạo.
Suốt một ngày đường từ thảo nguyên vào đến thị trấn đã là gần chiều tối, tạm biệt đoàn du mục, anh phải bắt xe từ thị trấn xuyên xuốt ba giờ đồng hồ để vào đến thành phố, lại mất một giờ đồng hồ để tới được nhà Thẩm Ngải Yến, cũng may trên người cũng còn đủ số tiền để bắt xe, bằng không anh cũng không có cách nào để về được chỗ này mà đứng đây.
Chìa khoá không có, điện thoại cũng không, anh chỉ còn cách gõ cửa, gọi lớn thì sợ ảnh hưởng người khác, Bạch Ngôn Hạo chỉ còn cách là kiên nhẫn gõ cửa, chỉ là anh không biết rằng, cô gái của anh bên trong vì chuyện này mà sợ đến co rúm người.
Cô thật sự chẳng dám mở cửa!
Bạch Ngôn Hạo bên ngoài có chút sốt ruột, gõ cửa đến mấy lần nhưng chẳng thấy hồi đáp, anh có chút chán nản, hay là Ngải Yến không có ở nhà, cô căn bản không có ở đây, mà đang ở nhà ba cô hay ở công ty chẳng hạn.
Nghĩ vậy, Bạch Ngôn Hạo có chút buồn bã xoay người định đi, nhưng là ngay giây phút anh quay người đi thì cánh cửa phía sau, “cạch” một tiếng.
Theo sau đó, một cái đầu nhỏ ló ra, kèm theo ánh mắt đầy kinh hãi, vừa sửng sốt, lại như có chút không tin…
Thanh âm run rẩy vang lên sau lưng Bạch Ngôn Hạo, “Hạo… là…anh sao?”
Bạch Ngôn Hạo ngay tức khắc nhận ra giọng nói kia, anh quay lại thật nhanh, đi vội về phía cánh cửa vừa hé mở, hai mắt không kìm được mà ướt át nhìn đến thân ảnh gầy gò trước mắt.
“Ngải Yến!”
“Anh Hạo, Ngôn… Hạo” Thẩm Ngải Yến nức lên, thanh âm nức lên đứt quãng.
Bạch Ngôn Hạo xúc động, như muốn oà khóc. Anh lao tới ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt, “Là anh đây, anh trở về rồi… đồ ngốc sao lại ốm thế này?”
“Hu hu hu…” Thẩm Ngải Yến bất giác oà khóc như đứa trẻ, cô không biết vì sao lại như vậy, nếu như lúc nãy cô nhất quyết không mở cửa, thì liền mất cơ hội gặp anh rồi hay không, “Bạch Ngôn Hạo… anh cái đồ khốn này, cả thời gian qua… anh ở đâu, anh có biết em khổ sở, lo lắng đến mức nào không?”
Bạch Ngôn Hạo thấy Thẩm Ngải Yến khóc đến run rẩy, tim anh nhói lên, ôm chặt cô vào lòng, “Xin lỗi, là anh không tốt, khiến em lo lắng, anh về rồi, chúng ta đoàn tụ rồi, từ giờ sẽ không chia lìa nữa, anh hứa đấy.”
“Hu hu hu” Thẩm Ngải Yến khóc không ngừng, cô lúc này chẳng còn biết gì, chỉ có khóc vì vui mừng, khóc vì hạnh phúc, cuối cùng ông trời không có phụ cô, cho người cô yêu trở lại bên cô.
Giống như trước kia anh đến bên cô như nào, thì lúc này cũng trở về bên cô như vậy. Anh và cô, còn có cả con họ, đứa bé còn nhỏ trong bụng, gia đình họ được đoàn tụ rồi…
Thẩm Ngải Yến mới từ công ty trở về nhà. Mở cửa ra, tâm tư cô có chút nặng nề, mặc dù đã nói là nguyện ý tin tưởng Bạch Ngôn Hạo sẽ trở về nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
Lỡ anh không trở về thật thì cô phải làm sao?
Cô và con cô, đứa nhỏ phải làm sao?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Thẩm Ngải Yến bất giác thiếp đi trên ghế. Cho đến tận chiều muộn mới tỉnh dậy. Đêm tối đã buông xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, phố thị bất giác đã lên đèn rực rỡ.
Bụng có chút đói, Thẩm Ngải Yến đứng dậy đi về phía tủ lạnh, mở ra định làm thứ gì đó lót dạ, nhưng ngay khi mở tủ ra mới nhớ là thời gian qua cô không ở nhà, vậy thì lấy đâu ra đồ ăn.
Trước đây lúc có Bạch Ngôn Hạo ở, dù anh bận bịu công việc ở quân đội, anh vẫn thường tới nhà cô, cho nên đồ ăn lúc nào cũng đầy ắp tủ lạnh.
Hiện tại anh không ở, tủ cũng trống trơn, không khí trong nhà cũng tĩnh mịch hẳn, cô đơn đến đáng sợ.
Thẩm Ngải Yến ngồi hẳn xuống thềm nhà lạnh, thời tiết này mà phải ngồi một mình thì làm sao chịu nổi, cô bất giác ôm hai đầu gối vào ngực, gục mặt mà khóc thảm, anh thật sự không có trở về, anh thật sự chết rồi sao?
Cô nức nở, suốt thời gian qua, cô trông đợi điều gì, ba cô cũng khuyên cô đừng quá hy vọng, ngay cả ba của Bạch Ngôn Hạo, ông đến thăm cô cũng khuyên cô nên quên anh đi, nhưng cô đều gạt qua tất cả, cô không tin anh đã mất.
Nhưng lúc này, nhìn căn nhà trống vắng, Thẩm Ngải Yến bất lực mà không thể không tin, liệu cô có sống nổi khi không có anh hay không?
Còn đang chìm đắm trong nỗi thất vọng, mệt mỏi lẫn phiền chán. Bỗng nhiên thanh âm gõ cửa “cộc cộc” vang lên kéo Thẩm Ngải Yến trở lại với thực tại.
Cô bất giác đứng vụt dậy, đưa tay lau đi nước mắt còn đang ướt trên mặt, để ý một lần nữa, thanh âm gõ cửa kia có phải là trước cửa nhà cô.
Hai tiếng “cộc cộc” lại vang lên lần thứ hai. Lần này có vẻ gõ mạnh hơn. Thẩm Ngải Yến kinh hãi, trong lòng bất giác đánh trống thình thịch.
Giờ này lại có ai đến gõ cửa nhà cô? Chẳng lẽ có trộm? Nghĩ rồi cô đâm ra hoảng sợ, hiện tại cô phụ nữ đang mang thai, làm sao có thể xử lý tình huống này cho tốt.
“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa lại vang lên lần thứ ba, Thẩm Ngải Yến xoắn xuýt, phải làm sao đây, cô lúc này chẳng còn tâm trí để mà buồn nữa, cô không dám mở cửa nếu như là trộm thật, thì cô xong đời, nhưng nếu cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách.
Hay là gọi cho Mạnh Kiên? Thẩm Ngải Yến bất giác nhớ tới, liền vội vàng lục điện thoại gọi đi, nhưng mở điện thoại ra, niềm vui lại chợt tắt, vì cô chẳng có số của Mạnh Kiên. Hay gọi cho Viên Cảnh Chí, nhưng nghĩ đến anh ta lại đang ở nhà của tiểu Đào.
Rốt cuộc người nào cũng không thể gọi, cô đâm ra hoảng sợ, trước đây có Bạch Ngôn Hạo ở cạnh, cô cái gì cũng không sợ, bây giờ không có anh, cô cái gì cũng không dám tự ý, huống hồ bây giờ lại có thêm đứa bé, cô làm gì cũng phải cân nhắc.
Không thể quẫn quá hoá liều! Làm sao bây giờ, Thẩm Ngải Yến khóc không ra nước mắt. Cô tiến từng bước đến cửa lớn, nơi vẫn phát ra thanh âm cộc cộc nãy giờ, tiếng gõ cửa rất có quy luật, dường như người bên ngoài cũng khá kiên nhẫn.
Bên trong thì sợ hãi, bên ngoài lại mừng rỡ đến khó tả, không sai, người đứng bên ngoài kiên nhẫn gõ cửa lúc này không ai khác chính là Bạch Ngôn Hạo.
Suốt một ngày đường từ thảo nguyên vào đến thị trấn đã là gần chiều tối, tạm biệt đoàn du mục, anh phải bắt xe từ thị trấn xuyên xuốt ba giờ đồng hồ để vào đến thành phố, lại mất một giờ đồng hồ để tới được nhà Thẩm Ngải Yến, cũng may trên người cũng còn đủ số tiền để bắt xe, bằng không anh cũng không có cách nào để về được chỗ này mà đứng đây.
Chìa khoá không có, điện thoại cũng không, anh chỉ còn cách gõ cửa, gọi lớn thì sợ ảnh hưởng người khác, Bạch Ngôn Hạo chỉ còn cách là kiên nhẫn gõ cửa, chỉ là anh không biết rằng, cô gái của anh bên trong vì chuyện này mà sợ đến co rúm người.
Cô thật sự chẳng dám mở cửa!
Bạch Ngôn Hạo bên ngoài có chút sốt ruột, gõ cửa đến mấy lần nhưng chẳng thấy hồi đáp, anh có chút chán nản, hay là Ngải Yến không có ở nhà, cô căn bản không có ở đây, mà đang ở nhà ba cô hay ở công ty chẳng hạn.
Nghĩ vậy, Bạch Ngôn Hạo có chút buồn bã xoay người định đi, nhưng là ngay giây phút anh quay người đi thì cánh cửa phía sau, “cạch” một tiếng.
Theo sau đó, một cái đầu nhỏ ló ra, kèm theo ánh mắt đầy kinh hãi, vừa sửng sốt, lại như có chút không tin…
Thanh âm run rẩy vang lên sau lưng Bạch Ngôn Hạo, “Hạo… là…anh sao?”
Bạch Ngôn Hạo ngay tức khắc nhận ra giọng nói kia, anh quay lại thật nhanh, đi vội về phía cánh cửa vừa hé mở, hai mắt không kìm được mà ướt át nhìn đến thân ảnh gầy gò trước mắt.
“Ngải Yến!”
“Anh Hạo, Ngôn… Hạo” Thẩm Ngải Yến nức lên, thanh âm nức lên đứt quãng.
Bạch Ngôn Hạo xúc động, như muốn oà khóc. Anh lao tới ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt, “Là anh đây, anh trở về rồi… đồ ngốc sao lại ốm thế này?”
“Hu hu hu…” Thẩm Ngải Yến bất giác oà khóc như đứa trẻ, cô không biết vì sao lại như vậy, nếu như lúc nãy cô nhất quyết không mở cửa, thì liền mất cơ hội gặp anh rồi hay không, “Bạch Ngôn Hạo… anh cái đồ khốn này, cả thời gian qua… anh ở đâu, anh có biết em khổ sở, lo lắng đến mức nào không?”
Bạch Ngôn Hạo thấy Thẩm Ngải Yến khóc đến run rẩy, tim anh nhói lên, ôm chặt cô vào lòng, “Xin lỗi, là anh không tốt, khiến em lo lắng, anh về rồi, chúng ta đoàn tụ rồi, từ giờ sẽ không chia lìa nữa, anh hứa đấy.”
“Hu hu hu” Thẩm Ngải Yến khóc không ngừng, cô lúc này chẳng còn biết gì, chỉ có khóc vì vui mừng, khóc vì hạnh phúc, cuối cùng ông trời không có phụ cô, cho người cô yêu trở lại bên cô.
Giống như trước kia anh đến bên cô như nào, thì lúc này cũng trở về bên cô như vậy. Anh và cô, còn có cả con họ, đứa bé còn nhỏ trong bụng, gia đình họ được đoàn tụ rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.