Thiếu Soái Đại Nhân Của Nàng Tổng
Chương 1: Sở Thích Quái Gở Của Thẩm Tổng
Nguyễn Nhiễm
20/09/2023
Mười năm, thoắt cái trôi qua như một cái phất tay.
Mười năm trước bạn hồi nhỏ của Thẩm Ngải Yến chớp mắt đã là một người trưởng thành. Tình cờ một lần Thẩm Ngải Yến đi công tác ở thành phố khác, vô tình gặp lại cô bạn thân của cô.
Nói đến cuộc sống sinh hoạt bao năm qua của chính mình, Lưu Nguyệt không khỏi có cảm xúc bùi ngùi, thật muốn trở lại cái ngày thơ bé đó, thật sự có thể ước ao trở lại lúc còn trên ghế nhà trường cùng nhau học tập, buổi chiều lại rủ nhau đi ăn hoành thánh...
Ngon tuyệt!
"Cậu có thể trở về nhà bất cứ lúc nào mà." Thẩm Ngải Yến nói.
Lưu Nguyệt bùi ngùi nói: "MÌnh có lẽ không về đâu, nhà đã không còn, trở lại cũng chỉ là dân tứ xứ, phiêu bạt."
"Nhà không còn nhưng vẫn còn người ở đây mà."
Lưu Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền nói: "Đúng rồi, Bạch Ngôn Hạo bây giờ đang ở đâu?"
Thẩm Ngải Yến lắc đầu, cô vốn che giấu tâm tư rất sâu, "Không biết, anh ấy chắc là ở một thành phố nào đó."
"Chắc là?" Lưu Nguyệt có chút ngạc nhiên.
"Ừm." Thẩm Ngải Yến gật đầu. Trong lòng cô bất giác lại nhớ đến anh.
Mười năm rồi, anh vì sao lại bỏ cô đi, vì sao một lý do cũng không cho cô biết....
Người đàn ông mà Thẩm Ngải Yến nhớ đến lúc này chính là Bạch Ngôn Hạo, người mà qua mười năm, cô vẫn chưa quên được...
....
Doanh Nghiệp Thanh Đằng.
Đây là một công ty công nghệ cao, nằm ở trung tâm khu phố Vân Yên, nơi mới phát triển về công nghệ kỹ thuật ở tỉnh S. Nghiệp vụ chủ yếu là cung cấp tất cả các thiết bị điện tử dân dụng vào các công trình quân sự.
Ở khu phố này, loại hình công ty như công ty Thanh Đằng thật sự rất nhiều, nhưng mà công ty này lại có một hình thức quản lý kinh doanh khác rất đặc biệt, tất cả nhân viên ở đây đều được tuyển chọn một cách rất kỳ lạ.
Công ty này tuyển nhân viên nam nữ giống nhau, nhưng nếu là nam sinh đến tuyển thì nhất định phải đạt tiêu chuẩn, tất cả đều phải là mỹ nam, soái ca. Bởi vậy trong công ty từ trên xuống dưới, nhân viên nam nhiều gấp mấy lần so với nhân viên nữ. Hơn nữa lại còn toàn là trai đẹp.
Dù vậy, nhưng chế độ tuyển nhân viên ở công ty này thật sự rất cao, và nghiêm ngặt. Những nhân viên nam nữ đến đây xin việc ngoại trừ ngoại hình xuất sắc, thì nhất định phải có trình độ học vấn cao. Thật sự có năng lực làm việc. Ngoài ra, một điều đặc biệt nhất chính là tất cả những nhân viên được tuyển vào đều phải là độc thân, đối tượng kết hôn sau này cũng buộc phải có liên quan đến nghiệp vụ kinh doanh của công ty.
Đây chính là sở thích quái gở của tổng giám đốc công ty này, cũng bởi lẽ đó mà cứ mỗi lần đến cuộc họp hàng năm, vị tổng giám đốc kia phải đối mặt với cả trên trăm vị mỹ nam, cảnh tượng lúc đó thật không khác gì, nhà quan gia để con gái tung tú cầu kén phu quân.
Và dĩ nhiên chuyện này làm sao có thể thoát khỏi đề tài bát quái của mấy chị nhân viên lớn tuổi lâu năm trong công ty, mấy ngày nay chính là ngày công ty thông báo tuyển dụng đợt mới, thế là các chị bà tám của chúng ta lại có đề tài để buôn dưa, bán lê...
"Này, các chị đã nghe tin gì chưa? Thông báo tuyển dụng năm nay, nhân số nhiều gấp đôi đấy, phỏng vấn chuyên nghiệp như Học Viện Điện Ảnh vậy, cả nam lẫn nữ đều đẹp như ngôi sao hạng A vậy."
"Ầy, đẹp thì cũng chả có lợi ích gì đâu, bản lĩnh không có thì làm gì được. Tháng trước đó, có một cậu nam sinh kia được bên ủy ban kỷ luật giới thiệu vào làm thư ký cho Thẩm tổng của chúng ta, kết quả mới không có được mấy ngày, đã từ chức rồi."
"Haizz.. cũng trách cái cậu kia ngu ngốc, đũa mốc mà đòi chọc mâm son, muốn nhắm đến tổng giám đốc của chúng ta, nhân cơ hội để vào làm con rể một gia đình giàu có, kết quả tổng giám đốc của chúng ta đâu có để ý đến cậu ta!"
"Mà này, tổng giám đốc của chúng ta đã có ý trung nhân chưa? Liệu có để ý đến anh chàng nào trong công ty chúng ta không nhỉ?"
"Không đâu, không đâu, tôi ấy đến đây làm cũng hơn một năm rồi, còn chưa thấy Thẩm tổng đi cùng ai hay hẹn hò với ai bao giờ, thậm chí trên báo đưa tin cũng ít lắm."
"Tính tình của Thẩm tổng lãnh đạm lắm, rất ít nói, tôi vào đây làm mấy năm rồi cũng chưa từng nói được với cô ấy đến mười câu."
"Vậy là sao nhỉ? Tổng giám đốc của chúng ta đúng là kỳ lạ, tuyển bao nhiêu là mỹ nam như thế, nhưng lại không liếc qua một anh chàng nào, trai đẹp đến đây, rốt cuộc cũng phải lao động khổ sai sao?"
"Ài, vậy thì cũng chỉ có thể ngồi chờ thôi, biết đâu chừng một ngày nào đó, tổng giám đốc chúng ta động tâm, sẽ nhìn trúng một anh chàng nào đó."
"Thôi đi, chị thì biết cái gì, nếu chị là anh chàng tốt số kia đi, dù đã trúng tuyển, nhưng là mỗi ngày anh ta phải đối diện với cả hàng trăm con mắt nhìn mình, áp lực tinh thân như vây, chịu nổi sao?"
"Phải đấy, hơn nữa nha, tôi còn biết Thẩm tổng nhà chúng ta, đang sống một mình tại căn biệt thự cá nhân riêng biệt, còn nữa cô ấy nấu ăn ngon cực kỳ, cô ấy không thuê ai giúp việc cả."
Đúng lúc này, Thẩm Ngải Yến xuất hiện từ trong thang máy đi xuống, làm cả đám phụ nữ nín bặt. Mặt Thẩm Ngải Yến không thay đổi đi qua đại sảnh phòng làm việc sau đó đi vào văn phòng của cô. Đi theo sau cô là Phó tổng giám đốc Viên Cảnh Chí, cũng là một anh chàng trẻ tuổi, dung mạo khôi ngô tuấn tú. Thẩm Ngải Yến vừa đi vào phòng làm việc không bao lâu, bên ngoài phòng làm việc vừa an tĩnh đã lại rầm rộ lên.
"Này các chị thấy gì không, phó tổng Viên của chúng ta lại đi cùng với thẩm tổng đó, thật hâm mộ anh ta ghê, có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của tổng giám đốc."
"Haha, dĩ nhiên rồi, tất cả mấy anh chàng kia có thể so với anh ấy sao? Người ta chính là Thẩm tổng dùng tiền lương cao để mời về, nói không chừng chính là nhắm trúng anh ấy rồi cũng nên, chẳng qua là không tiện tuyên bố cho mọi người mà thôi.."
Bên ngoài bàn tán xôn xao, nhưng bên trong văn phòng lại yên tĩnh, Viên Cảnh Chí đưa một xấp tài liệu tới tay Thẩm Ngải Yến, "Ký tên đi."
Thẩm Ngải Yến tùy ý lật xem một chút, sau đó ký tên của bản thân mình lên một đống hợp đồng kia.
Mỗi lần Viên Cảnh Chí thấy Thẩm Ngải Yến ký tên thôi, anh cũng sẽ xúc động một phen, "Ngải Yến, cô luyện thế nào mà chữ ký lại đẹp như rồng bay phượng múa luôn ấy?''
Nhưng mà đối lại câu hỏi của Viên Cảnh Chí luôn là một sự im lặng.
Viên Cảnh Chí bưng một cốc nước, ngồi ở đối diện với Thẩm Ngải Yến, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo sâu xa của cô, rồi nói: "Thẩm tổng giám đốc à, cô vì sao lại tuyển một lúc cả một đoàn mỹ nam vào công ty thế? Cô thật sự không biết gì sao? Đám bà tám ở công ty này, đang bàn tán xôn xao hết cả lên, rằng cô giống như Võ Tắc Thiên nữ đế tràn ngập phi tần là nam đó.."
Thẩm Ngải Yến ngước mắt nhìn Viên Cảnh Chí, ôn hòa đáp: "Mặc kệ các chị ấy đi, tôi là phụ nữ, không quan tâm, vậy thì anh quan tâm làm cái gì?"
"Cô..." Viên Cảnh Chí cạn lời với Thẩm Ngải Yến, đành lý sự cùn, "Cô đây chính là thích cảm giác được nhiều người vây quanh đúng không?"
Thẩm Ngải Yến cười như không cười nói: "Sao có thể nói vậy, đây chính là một loại thủ đoạn tạo uy tín mà thôi."
Viên Cảnh Chí lại rót một cốc nước cho Thẩm Ngải Yến, tiếp tục nói chuyện phiếm, "Đúng rồi, Ngải Yến, hôm nay có một tên gay đến nộp đơn xin việc.''
Thẩm Ngải Yến nghe xong, suýt phun nước ra ngoài, Viên Cảnh Chí lại lên tiếng tiếp lời, "Nhưng mà điều kiện của tên đó thật không tệ."
''Vậy nhận người đó vào làm đi, có năng lực là được." Thẩm Ngải Yến thản nhiên nói: "Không chừng khách hàng lại thích kiểu đó cũng nên."
"Này, cô nhận cả nam rồi, lại còn thu nạp cả tên gay nữa, cô thật sự là già không bỏ, nhỏ không tha sao? Tôi nói này Thẩm tổng, tính tình của cô cũng quái gở vừa thôi chứ?"
Thẩm Ngải Yến khẽ nâng mí mắt nhìn Viên Cảnh Chí, thấy anh đang vuốt từng làn da gà da vịt nổi trên người xuống, nhưng cô cũng không phản ứng gắt gao gì chỉ nhàn nhạt nói, "Anh một lát lấy văn kiện trong máy vi tính của tôi, rồi truyền đạt xuống cấp dưới nhé."
Viên Cảnh Chí bỏ cốc nước trong tay xuống, "Văn kiện trong máy tính cá nhân của cô sao, tôi có thể mở à?"
Thẩm Ngải Yến tùy tiện trả lời, "Tùy anh thôi, cứ việc."
Viên Cảnh Chí gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng mở máy vi tính của Thẩm Ngải Yến, kết quả vừa mở màn hình máy tính lên, anh liền nhìn thấy một khuôn mặt đẹp như thiên sứ, không một góc chết, tuấn tú đến từng đường nét...
Không nhịn được, anh mở miệng hỏi: "Ngải Yến, người này là ai thế? Diễn viên điện ảnh nào sao?"
Thẩm Ngải Yến quay sang nhìn màn hình máy vi tính, lập tức kí ức ùa về, khuôn mặt trong sâu nhất tâm trí lại hiện lên....
Cô nhàn nhạt nói, trong mắt có một vài tia thất vọng trỗi dậy, ''Đó là người quan trọng đối với tôi."
Viên Cảnh Chí thần bí mà vui vẻ hỏi: "Thẩm tổng, tôi hỏi cô một vấn đề được chứ?"
Thẩm Ngải Yến không trả lời chỉ lạnh lùng gật đầu một cái xem như đồng ý.
"Cô cả 10 năm không lấy chồng là vì anh chàng này sao?"
Viên Cảnh Chí hỏi xong, đang muốn nói tiếp thì lại nghe được thanh âm của Thẩm Ngải Yên vang lên: "Ngày mai anh viết một đơn thôi việc, nộp lên cho tôi đi, tôi cảm thấy cần phải mời một vị phó tổng khác vừa câm và vừa điếc mới được."
Viên Cảnh Chí ngay lập tức ngậm mồm, đàng hoàng lấy văn kiện in ra, sau đó đi ra khỏi văn phòng của Thẩm Ngải Yến...
Mười năm trước bạn hồi nhỏ của Thẩm Ngải Yến chớp mắt đã là một người trưởng thành. Tình cờ một lần Thẩm Ngải Yến đi công tác ở thành phố khác, vô tình gặp lại cô bạn thân của cô.
Nói đến cuộc sống sinh hoạt bao năm qua của chính mình, Lưu Nguyệt không khỏi có cảm xúc bùi ngùi, thật muốn trở lại cái ngày thơ bé đó, thật sự có thể ước ao trở lại lúc còn trên ghế nhà trường cùng nhau học tập, buổi chiều lại rủ nhau đi ăn hoành thánh...
Ngon tuyệt!
"Cậu có thể trở về nhà bất cứ lúc nào mà." Thẩm Ngải Yến nói.
Lưu Nguyệt bùi ngùi nói: "MÌnh có lẽ không về đâu, nhà đã không còn, trở lại cũng chỉ là dân tứ xứ, phiêu bạt."
"Nhà không còn nhưng vẫn còn người ở đây mà."
Lưu Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền nói: "Đúng rồi, Bạch Ngôn Hạo bây giờ đang ở đâu?"
Thẩm Ngải Yến lắc đầu, cô vốn che giấu tâm tư rất sâu, "Không biết, anh ấy chắc là ở một thành phố nào đó."
"Chắc là?" Lưu Nguyệt có chút ngạc nhiên.
"Ừm." Thẩm Ngải Yến gật đầu. Trong lòng cô bất giác lại nhớ đến anh.
Mười năm rồi, anh vì sao lại bỏ cô đi, vì sao một lý do cũng không cho cô biết....
Người đàn ông mà Thẩm Ngải Yến nhớ đến lúc này chính là Bạch Ngôn Hạo, người mà qua mười năm, cô vẫn chưa quên được...
....
Doanh Nghiệp Thanh Đằng.
Đây là một công ty công nghệ cao, nằm ở trung tâm khu phố Vân Yên, nơi mới phát triển về công nghệ kỹ thuật ở tỉnh S. Nghiệp vụ chủ yếu là cung cấp tất cả các thiết bị điện tử dân dụng vào các công trình quân sự.
Ở khu phố này, loại hình công ty như công ty Thanh Đằng thật sự rất nhiều, nhưng mà công ty này lại có một hình thức quản lý kinh doanh khác rất đặc biệt, tất cả nhân viên ở đây đều được tuyển chọn một cách rất kỳ lạ.
Công ty này tuyển nhân viên nam nữ giống nhau, nhưng nếu là nam sinh đến tuyển thì nhất định phải đạt tiêu chuẩn, tất cả đều phải là mỹ nam, soái ca. Bởi vậy trong công ty từ trên xuống dưới, nhân viên nam nhiều gấp mấy lần so với nhân viên nữ. Hơn nữa lại còn toàn là trai đẹp.
Dù vậy, nhưng chế độ tuyển nhân viên ở công ty này thật sự rất cao, và nghiêm ngặt. Những nhân viên nam nữ đến đây xin việc ngoại trừ ngoại hình xuất sắc, thì nhất định phải có trình độ học vấn cao. Thật sự có năng lực làm việc. Ngoài ra, một điều đặc biệt nhất chính là tất cả những nhân viên được tuyển vào đều phải là độc thân, đối tượng kết hôn sau này cũng buộc phải có liên quan đến nghiệp vụ kinh doanh của công ty.
Đây chính là sở thích quái gở của tổng giám đốc công ty này, cũng bởi lẽ đó mà cứ mỗi lần đến cuộc họp hàng năm, vị tổng giám đốc kia phải đối mặt với cả trên trăm vị mỹ nam, cảnh tượng lúc đó thật không khác gì, nhà quan gia để con gái tung tú cầu kén phu quân.
Và dĩ nhiên chuyện này làm sao có thể thoát khỏi đề tài bát quái của mấy chị nhân viên lớn tuổi lâu năm trong công ty, mấy ngày nay chính là ngày công ty thông báo tuyển dụng đợt mới, thế là các chị bà tám của chúng ta lại có đề tài để buôn dưa, bán lê...
"Này, các chị đã nghe tin gì chưa? Thông báo tuyển dụng năm nay, nhân số nhiều gấp đôi đấy, phỏng vấn chuyên nghiệp như Học Viện Điện Ảnh vậy, cả nam lẫn nữ đều đẹp như ngôi sao hạng A vậy."
"Ầy, đẹp thì cũng chả có lợi ích gì đâu, bản lĩnh không có thì làm gì được. Tháng trước đó, có một cậu nam sinh kia được bên ủy ban kỷ luật giới thiệu vào làm thư ký cho Thẩm tổng của chúng ta, kết quả mới không có được mấy ngày, đã từ chức rồi."
"Haizz.. cũng trách cái cậu kia ngu ngốc, đũa mốc mà đòi chọc mâm son, muốn nhắm đến tổng giám đốc của chúng ta, nhân cơ hội để vào làm con rể một gia đình giàu có, kết quả tổng giám đốc của chúng ta đâu có để ý đến cậu ta!"
"Mà này, tổng giám đốc của chúng ta đã có ý trung nhân chưa? Liệu có để ý đến anh chàng nào trong công ty chúng ta không nhỉ?"
"Không đâu, không đâu, tôi ấy đến đây làm cũng hơn một năm rồi, còn chưa thấy Thẩm tổng đi cùng ai hay hẹn hò với ai bao giờ, thậm chí trên báo đưa tin cũng ít lắm."
"Tính tình của Thẩm tổng lãnh đạm lắm, rất ít nói, tôi vào đây làm mấy năm rồi cũng chưa từng nói được với cô ấy đến mười câu."
"Vậy là sao nhỉ? Tổng giám đốc của chúng ta đúng là kỳ lạ, tuyển bao nhiêu là mỹ nam như thế, nhưng lại không liếc qua một anh chàng nào, trai đẹp đến đây, rốt cuộc cũng phải lao động khổ sai sao?"
"Ài, vậy thì cũng chỉ có thể ngồi chờ thôi, biết đâu chừng một ngày nào đó, tổng giám đốc chúng ta động tâm, sẽ nhìn trúng một anh chàng nào đó."
"Thôi đi, chị thì biết cái gì, nếu chị là anh chàng tốt số kia đi, dù đã trúng tuyển, nhưng là mỗi ngày anh ta phải đối diện với cả hàng trăm con mắt nhìn mình, áp lực tinh thân như vây, chịu nổi sao?"
"Phải đấy, hơn nữa nha, tôi còn biết Thẩm tổng nhà chúng ta, đang sống một mình tại căn biệt thự cá nhân riêng biệt, còn nữa cô ấy nấu ăn ngon cực kỳ, cô ấy không thuê ai giúp việc cả."
Đúng lúc này, Thẩm Ngải Yến xuất hiện từ trong thang máy đi xuống, làm cả đám phụ nữ nín bặt. Mặt Thẩm Ngải Yến không thay đổi đi qua đại sảnh phòng làm việc sau đó đi vào văn phòng của cô. Đi theo sau cô là Phó tổng giám đốc Viên Cảnh Chí, cũng là một anh chàng trẻ tuổi, dung mạo khôi ngô tuấn tú. Thẩm Ngải Yến vừa đi vào phòng làm việc không bao lâu, bên ngoài phòng làm việc vừa an tĩnh đã lại rầm rộ lên.
"Này các chị thấy gì không, phó tổng Viên của chúng ta lại đi cùng với thẩm tổng đó, thật hâm mộ anh ta ghê, có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của tổng giám đốc."
"Haha, dĩ nhiên rồi, tất cả mấy anh chàng kia có thể so với anh ấy sao? Người ta chính là Thẩm tổng dùng tiền lương cao để mời về, nói không chừng chính là nhắm trúng anh ấy rồi cũng nên, chẳng qua là không tiện tuyên bố cho mọi người mà thôi.."
Bên ngoài bàn tán xôn xao, nhưng bên trong văn phòng lại yên tĩnh, Viên Cảnh Chí đưa một xấp tài liệu tới tay Thẩm Ngải Yến, "Ký tên đi."
Thẩm Ngải Yến tùy ý lật xem một chút, sau đó ký tên của bản thân mình lên một đống hợp đồng kia.
Mỗi lần Viên Cảnh Chí thấy Thẩm Ngải Yến ký tên thôi, anh cũng sẽ xúc động một phen, "Ngải Yến, cô luyện thế nào mà chữ ký lại đẹp như rồng bay phượng múa luôn ấy?''
Nhưng mà đối lại câu hỏi của Viên Cảnh Chí luôn là một sự im lặng.
Viên Cảnh Chí bưng một cốc nước, ngồi ở đối diện với Thẩm Ngải Yến, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo sâu xa của cô, rồi nói: "Thẩm tổng giám đốc à, cô vì sao lại tuyển một lúc cả một đoàn mỹ nam vào công ty thế? Cô thật sự không biết gì sao? Đám bà tám ở công ty này, đang bàn tán xôn xao hết cả lên, rằng cô giống như Võ Tắc Thiên nữ đế tràn ngập phi tần là nam đó.."
Thẩm Ngải Yến ngước mắt nhìn Viên Cảnh Chí, ôn hòa đáp: "Mặc kệ các chị ấy đi, tôi là phụ nữ, không quan tâm, vậy thì anh quan tâm làm cái gì?"
"Cô..." Viên Cảnh Chí cạn lời với Thẩm Ngải Yến, đành lý sự cùn, "Cô đây chính là thích cảm giác được nhiều người vây quanh đúng không?"
Thẩm Ngải Yến cười như không cười nói: "Sao có thể nói vậy, đây chính là một loại thủ đoạn tạo uy tín mà thôi."
Viên Cảnh Chí lại rót một cốc nước cho Thẩm Ngải Yến, tiếp tục nói chuyện phiếm, "Đúng rồi, Ngải Yến, hôm nay có một tên gay đến nộp đơn xin việc.''
Thẩm Ngải Yến nghe xong, suýt phun nước ra ngoài, Viên Cảnh Chí lại lên tiếng tiếp lời, "Nhưng mà điều kiện của tên đó thật không tệ."
''Vậy nhận người đó vào làm đi, có năng lực là được." Thẩm Ngải Yến thản nhiên nói: "Không chừng khách hàng lại thích kiểu đó cũng nên."
"Này, cô nhận cả nam rồi, lại còn thu nạp cả tên gay nữa, cô thật sự là già không bỏ, nhỏ không tha sao? Tôi nói này Thẩm tổng, tính tình của cô cũng quái gở vừa thôi chứ?"
Thẩm Ngải Yến khẽ nâng mí mắt nhìn Viên Cảnh Chí, thấy anh đang vuốt từng làn da gà da vịt nổi trên người xuống, nhưng cô cũng không phản ứng gắt gao gì chỉ nhàn nhạt nói, "Anh một lát lấy văn kiện trong máy vi tính của tôi, rồi truyền đạt xuống cấp dưới nhé."
Viên Cảnh Chí bỏ cốc nước trong tay xuống, "Văn kiện trong máy tính cá nhân của cô sao, tôi có thể mở à?"
Thẩm Ngải Yến tùy tiện trả lời, "Tùy anh thôi, cứ việc."
Viên Cảnh Chí gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng mở máy vi tính của Thẩm Ngải Yến, kết quả vừa mở màn hình máy tính lên, anh liền nhìn thấy một khuôn mặt đẹp như thiên sứ, không một góc chết, tuấn tú đến từng đường nét...
Không nhịn được, anh mở miệng hỏi: "Ngải Yến, người này là ai thế? Diễn viên điện ảnh nào sao?"
Thẩm Ngải Yến quay sang nhìn màn hình máy vi tính, lập tức kí ức ùa về, khuôn mặt trong sâu nhất tâm trí lại hiện lên....
Cô nhàn nhạt nói, trong mắt có một vài tia thất vọng trỗi dậy, ''Đó là người quan trọng đối với tôi."
Viên Cảnh Chí thần bí mà vui vẻ hỏi: "Thẩm tổng, tôi hỏi cô một vấn đề được chứ?"
Thẩm Ngải Yến không trả lời chỉ lạnh lùng gật đầu một cái xem như đồng ý.
"Cô cả 10 năm không lấy chồng là vì anh chàng này sao?"
Viên Cảnh Chí hỏi xong, đang muốn nói tiếp thì lại nghe được thanh âm của Thẩm Ngải Yên vang lên: "Ngày mai anh viết một đơn thôi việc, nộp lên cho tôi đi, tôi cảm thấy cần phải mời một vị phó tổng khác vừa câm và vừa điếc mới được."
Viên Cảnh Chí ngay lập tức ngậm mồm, đàng hoàng lấy văn kiện in ra, sau đó đi ra khỏi văn phòng của Thẩm Ngải Yến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.