Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 57: Tung thích của Nguyệt Anh Lam

Mèo k3

17/04/2023

An Kỳ hí hửng rời khỏi phòng Đình Đình, cô đang trên hành lang xuống nhà bếp thì gặp được Kiều Long. Anh hỏi cô vừa mới gặp Đình Đình thì cô liền gật đầu.

" Em đúng là vừa mới khỏi bệnh đã đi đâu đó liền, chân của em không chịu dừng lại một chỗ nào à? " Kiều Long nói những câu bông đùa với An Kỳ, nhưng sắc mặt của cô hơi kém

" Đại nhân, tôi đã nghe Kiều Lam tỷ tỷ nói lại hết mọi chuyện, tôi nghĩ ngài vẫn nên đi tới gặp Đình Đình một lần, nói không ngoa chứ cô ấy bị như vậy là do ngài đấy, Kiều Long đại nhân! " An Kỳ chỉ thẳng mặt anh

" Tại ta? Vì sao? "

" Vì ngài đã nói những lời làm tổn thương Đình Đình trong khi sự việc chỉ mới vừa xảy ra, vậy mà ngài đã đinh ninh là do Đình Đình hại, nếu không phải Kiều Lam tỷ khuyên ngăn, chắc hiện giờ đại nhân đã ném cô ấy ra ngoài đường rồi! "

" Chỉ là do ta quá tức giận, chuyện bị hạ độc không phải là việc đùa giỡn của trẻ con, nó có thể khiến em mất mạng đấy An Kỳ! "

“…” Kiều Long suy nghĩ, mặc dù anh đã biết được thủ phạm, nhưng những lời An Kỳ nói cũng không hẳn sai.

" Có vẻ là em nói đúng An Kỳ, trước giờ ta chưa bao giờ xin lỗi bất kỳ một ai, chính kiến của ta luôn luôn phải được người khác nghe theo. Hmm, ta sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp để tâm sự với Đình Đình, vậy thì đã vừa ý em chưa? " Kiều Long xoa đầu của An Kỳ, cô liền lùi về sau và xù lông như một con mèo trong mắt anh.

" Ngài đừng có mà xoa đầu tôi nữa, không phải ai cũng được chạm vào nó đâu! " An Kỳ hậm hực bỏ đi, Kiều Long lại thấy nó thật đáng yêu, cái gì càng khó anh lại muốn chinh phục được.

•.:°×═════════×°:.•

Chưa gì mà đã trôi qua nửa tháng An Kỳ vẫn bị mắc kẹt ở Kiều gia, dường như chỗ này không hề có lỗ hổng để chạy trốn. Cô ngồi bên cửa sổ và ngắm nhìn bên ngoài, An Kỳ chợt thở dài vì chán nản.

" Không biết thiếu soái đã về lại Liên Thành chưa nữa? Mặc dù ở đây sung sướng thật, nhưng mình cứ cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó? " An Kỳ cứ ôm hy vọng là Dương Hạo Thạc sẽ đi tìm mình, nhưng hắn lãnh đạm vô tình như vậy, chỉ là chuyện hảo huyền mà thôi

" An Kỳ tiểu thư, Đình Đình tiểu thư đang đợi cô ở ngoài ạ! Cô ấy muốn tủ cô đi dạo ngoài vườn! "

" Thật sao? Ta đi liền! " An Kỳ bất ngờ.

Cô cùng với Đình Đình đang đi trên hành lang ra vườn thì gặp được Mai Hương, có vẻ cô ta mới đi đâu về, những túi xách lềnh kềnh mà Tử Uyên mang ắt hẳn là Mai Hương vừa mua sắm bên ngoài xong

" Ôi chao, hai muội thân thiết quá nhỉ? " Mai Hương vui vẻ chào hỏi, Đình Đình liền nắm chặt tay áo của An Kỳ, gương mặt có chút sợ hãi, không biết Mai Hương đã bắt nạt Đình Đình cỡ nào mà cô ấy lại bị ám ảnh như thế.

" Chào cô, chúng tôi định đi ra vườn ngắm cảnh, thời tiết mát mẻ như vậy ở trong nhà thì phí lắm! "

" Trải qua chuyện vừa rồi mà An Kỳ muội vẫn còn nói chuyện được với Đình Đình sao? Nếu là ta thì ta sẽ tránh càng xa càng tốt đó. Đúng là muội phước lớn mạng lớn! "



Mai Hương vô tư cười nói, An Kỳ có chút khó chịu khi mà cô ta nhỏ tuổi hơn cô mà cứ hở tí là muội này muội nọ. Bộ tưởng phát triển hơn thì muốn làm chị cô sao? Nằm mơ đi!

" Cảm ơn cô đã quan tâm. Nhưng Mai Hương à, chuyện cũng đã qua rồi nên hãy để cho nó qua đi, nhắc lại làm gì cho mệt! Quên nữa, nếu như cô là người bị dính độc thì có lẽ bây giờ đã nằm dưới ba tấc đất rồi chứ không phải thoải mái đi mua sắm như hiện tại đâu! " An Kỳ mỉm cười.

" Cô dám trù tôi chết!!? "

" Không dám! Tôi chỉ nói thêm cái lời mà cô vừa bảo thôi! " An Kỳ kéo tay Đình Đình lướt ngang qua Mai Hương, cô ta chỉ biết tức giận chứ chả làm gì được cô đâu.

Yến Nhi nói Đình Đình từng bị Mai Hương đổ trà vào người, hay vu oan là túi thơm cô ấy tặng có chứa Dạ Yến Thảo khiến Mai Hương dị ứng, thậm chí cô ta còn làm cho Đình Đình phật ý Kiều Long. Mà cổ đã rất nhút nhát, cứ như vậy sẽ sợ Mai Hương dài dài.

…•.:°×═════════×°:.•…

An Kỳ vô tình đi vào căn phòng chứa những món đồ quý giá mà Kiều Long sưu tầm, nào là đá quý, ngọc bội, bình gốm,… tất cả đều khá cũ nhưng giá của nó đều tận mấy nghìn đồng Kim Mã, đúng là thú vui của người có tiền.

" Em làm gì trong đây vậy An Kỳ? " Kiều Long xuất hiện phia sau lưng cô làm cô giật mình.

" Chỉ là tôi tò mò trong phòng này có gì, thì ra là nơi đại nhân cất giữ đồ cổ. Nhưng mà tại sao nó lại không được khóa vậy? Ngài không nghĩ đến vấn đề bị lấy trộm sao? "

" Haha bị lấy trộm ư? Nơi đây hằng ngày đều do Tư Duật Hàm vào kiểm tra, nha hoàn thì cũng là người mà cậu ta tin tưởng lau dọn. Mà nếu có dám lấy thì hậu quả sẽ bị chặt tay và đuổi khỏi Kiều gia! " Kiều Long bật cười. Cũng phải, đây chính là cách mà anh ta ưa làm, không lấy mạng thì cũng là một phần cơ thể

Nếu như Kiều Long am hiểu về đồ quý như vậy, chắc cũng không phải dạng tay mơ. An Kỳ liền hỏi Kiều Long về Nguyệt Anh Lam - viên đá quý xinh đẹp nhưng sở hữu năng lực kỳ lạ, chính nó đã đưa An Kỳ về thời đại này.

" … "

" Nguyệt Anh Lam? Lần đầu tiên ta nghe cái tên đấy? Nó là đá à? "

" Vâng, viên đá ấy hình tròn và có màu xanh dương nhạt tỏ sáng rực rỡ, nếu chìm trong nước thì nó càng đẹp hơn!? Tôi chắc chắn rằng nơi này cũng có một viên! Không phải ngài đã bảo sẽ cho tôi mọi thứ tôi muốn sao? Vậy thì tôi muốn Nguyệt Anh Lam!!! "

Kiều Long suy nghĩ một lát, anh liền gật đầu đồng ý. Hai người ngồi lên xe để xuống phố, nơi mà Kiều Long muốn đến chính là nhà của Hoàn tiên sinh, người chuyên sưu tập tất cả các loại đồ cổ, ắt hẳn y sẽ biết.

" Rồng đến nhà tôm! Kiều đại nhân, mời vào mời vào! " Hoàn Lịch đích thân ra đón Kiều Long cùng với An Kỳ, ông ấy tầm trên bốn mươi, phong thái lịch thiệp nho nhã, bởi vậy mới có tiếng tăm.

" Chà, đây là lần đầu tiên tôi gặp vị tiểu thư đây, hai người là bằng hữu hay có mối quan hệ tiến xa hơn nữa? " Hoàn Lịch rót trà cho hai người.

" Xin chào tiên sinh, tôi là An Kỳ! Rất vui khi được gặp ông! " An Kỳ đưa tay ra bắt, ông ấy cũng vui vẻ đáp lại. Hoàn Lịch hiếm khi thấy một nữ nhân nào có cách chào hỏi như vậy.

" Nào An Kỳ, em hãy nói cho tiên sinh biết về viên đá mà em muốn tìm! "



" Đúng rồi, Hoàn tiên sinh rất có hiểu biết về những đồ vật quý hiếm, vậy thì tiên sinh đã nghe đến " Nguyệt Anh Lam " chưa ạ? " An Kỳ bất đầu mô tả hình dáng, màu sắc của nó. Hoàn Lịch có chút im lặng, sau đó ông lấy ra một quyển sổ chép tay.

Hoàn Lịch có thói quen ghi lại các đặc điểm từng món đồ mà ông đã thấy qua, có những món dùng tiền để mua, còn có những món không bao giờ chạm đến vì chỉ được nhìn thôi. Hoàn Lịch lật từng trang từng trang.

" Thấy rồi, Nguyệt Anh Lam - viên đá được ví như trái tim của nước, màu sắc xanh đặc biệt tỏ ra lấp lánh đến chói mắt, lần đầu tiên tôi thấy nó là ở Đại Bản vào năm 24 tuổi, lúc đó tôi đến Đại Bản để công tác! "

" Tận Đại Bản lận sao? " An Kỳ đập bàn đứng dậy, cô thấy khá ngạc nhiên, nếu nó ở Đại Bản thì tại sao An Kỳ lại bị đưa tới Liên Thành.

" Hai mươi mấy năm về trước, mối quan hệ ngoại giao giữa Liên Thành và Đại Bản không gây gắt như bây giờ đâu! Ngày hôm đó tôi có tham dự một buổi đấu giá, và người mua Nguyệt Anh Lam khá là bí ẩn, ông ta ra giá tận 1000 đồng Kim Mã - số tiền cực lớn vào thời điểm ấy! "

" Người mua cùng viên đá cũng biến mất, nhưng tôi thì không thể nào quên được vẻ đẹp ấy nên đã ghi lại. Nếu An Kỳ tiểu thư muốn Nguyệt Anh Lam, thì tôi e rằng đó là điều bất khả thi! "

Lời của Hoàn Lịch làm cho An Kỳ như sụp đổ, vậy chẳng lẽ cô sẽ không bao giờ được trở về thế kỷ 21, trở về nhà, trở về với sư phụ của mình. Thấy An Kỳ như muốn khóc đến nơi nên Kiều Long liền nói lời cáo từ để đưa cô về lại Kiều gia.

" Đa tạ Hoàn tiên sinh đã bỏ ra một chút ít thời gian để giúp chúng tôi, lần sau tôi sẽ mời tiên sinh một bữa ăn! "

" Được giúp Kiều đại nhân là vinh hạnh của tôi! " Hoàn Lịch đặt tay lên ngực, ông đưa Kiều Long và An Kỳ ra tận cổng, đứng nhìn gai người chạy xe đi mất rồi mới vào lại nhà.

Thấy An Kỳ buồn bã và lại còn sụt sùi khóc, Kiều Long không hiểu vì sao cô lại muốn viên đá " Nguyệt Anh Lam " đó như vậy? Chắc là nó rất quan trọng đối với An Kỳ chăng? Nếu như Kiều Long hỏi thì An Kỳ sẽ không nói ra, vậy nên điều anh cần làm lúc này là an ủi cô.

" An Kỳ, em đừng buồn nữa! Ta vốn dĩ đã quen với hình ảnh em lạc quan, việc trúng độc mà em còn xem nhẹ cười nói, vậy thì tại sao chỉ vì không tìm được một viên đá mà tâm trạng em lại xuống như thế? "

" Ngài không hiểu được đâu! " Nếu thật sự hết hy vọng thì An Kỳ thiết tha gì cuộc sống chỗ này chứ. Việc ở bên cạnh một tên cắm chiếc cờ đỏ to đùng lên đầu, đã đủ khiến cô áp lực

Bỗng Kiều Long liền thắng gấp khiến cho An Kỳ ngã người về phía trước và đập đầu nhẹ, cô tính mắng anh thì đột nhiên cô thấy có hai chiếc xe đang chặn đường.

Nhìn biểu hiện của Kiều Long khá bình tĩnh chắc là đã gặp nhiều trường hợp thế này, anh liền lấy ra dưới vô lăng một khẩu súng lục nòng xoay vắt vào lưng quần.

Trước khi mở cửa xe, Kiều Long không quên dặn An Kỳ hãy bình tĩnh và nấp càng thấp càng tốt, có chuyện gì cũng đừng nhìn lên, anh không muốn cô thấy những thứ dơ bẩn.

An Kỳ cũng ngoan ngoãn làm theo, sau khi Kiều Long đi ra thì trong hai xe kia cũng xuất hiện 3-4 tên cầm theo vũ khí. Đoạn đường này vắng vẻ nên việc xả súng không dính đến người vô tội.

Mấy tiếng " đùng… đùng " phát lên làm cho An Kỳ giật mình, chẵng lẽ… Kiều Long đang phải chiến đấu với kẻ nào à? Cô ngồi dậy một cách chậm rãi để xem thử nhưng bên ngoài trống không. Chỉ có vài giọt máu còn vươn vãi trên đường dẫn vào rừng.

" Chẵng lẽ Kiều Long… xảy ra chuyện gì ư? " An Kỳ xanh mặt, cô âm thầm chạy theo vết máu, thầm cầu nguyện rằng anh sẽ bình an vô sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook