Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời
Chương 72
Harriee
11/05/2023
Cửu Ngạn lập tức giơ tay ra hiệu với mọi người trong nhà, tất cả mọi người
trong nhà đều đi ra vỗ nhẹ vào vai của Cửu Ngạn, Nhược Hy cảm thấy ngạc
nhiên nên đã hỏi mọi người:
"Chuyện này là sao vậy mọi người?"
Bạch Đồng khẽ nhìn cô mỉm cười rồi nói:
"Là ta đã nhờ Cửu Ngạn thử cháu đấy, xem cháu có yêu ai thật lòng không? Vì chuyện của Thiếu Đình, nên ta sợ cháu lại chịu tổn thương lần nữa!"
Nhược Hy thở dài, cô khẽ nghĩ thầm may mà Cửu Ngạn không tỏ tình cô thật, nếu không chắc bình giấm nhà cô sẽ nổi điên lên mất. Thật ra, những lời vừa nãy Cửu Ngạn nói với cô đều là lời thật lòng của cậu ấy, trở về nước lần này, Cửu Ngạn muốn tỏ tình với cô nhưng khi biết cô đã kết hôn nên trong thân tâm cậu ấy chỉ chúc cô hạnh phúc mà thôi.
Trên phòng, Duật Hành đang nằm lướt weibo với bộ mặt khó ở, đột nhiên có điện thoại của A Thành gọi đến, anh nhanh chóng nhấc máy lên trả lời cộc lốc:
"Có chuyện gì? Nói mau lên, tôi còn có việc!"
A Thành cảm thấy ngữ khí của anh không ổn, cậu ấy nhanh chóng nói ra luôn:
"Sếp, Ái Tư Lộ vượt ngục rồi cách đây 2 tiếng rồi, cô ta có để lại tờ giấy với nội dung: Lam Nhược Hy, cô chết chắc rồi! Em nghĩ là cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện của anh và em nên chắc cô ta đã đi đến Bạch gia rồi!"
Duật Hành lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng hỏi lại A Thành:
"Tại sao lại để cho cô ta nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu vậy hả?"
A Thành bắt đầu cảm thấy sợ hãi, Ngụy Niên ở gần đó nhanh chóng giựt lấy điện thoại rồi thay cậu ấy trả lời anh:
"Vừa nãy cậu ấy mở loa ngoài, đúng lúc gần với nơi mà Ái Tư Lộ bị giam nên cô ta mới tình cờ nghe thấy!"
Duật Hành nhanh chóng cúp máy, cầm điện thoại trên tay, chạy đến mở cửa phòng rồi nhanh chóng xuống lầu. Thấy mọi người đều đang tìm kiếm ai đó, trong đó anh không nhìn thấy cô, anh đã nhanh chóng chạy tới nắm lấy vai của Cửu Ngạn:
"Hy Nhi đâu? Chẳng phải hai người vừa nói chuyện với nhau à?"
Bạch Đông chạy đến gỡ tay của anh ra khỏi người Cửu Ngạn, cậu ấy cúi mặt xuống rồi nói:
"Vừa nãy rõ ràng chị ấy cùng mọi người đi vào nhà, nhưng đi được nửa đường, mọi người quay lại thì đã không thấy chị ấy đâu cả!"
Duật Hành tức giận vì mình đã đến quá muộn, anh nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Cơ:
"Lâm Cơ, cậu nhanh chóng tìm ra định vị của Nhược Hy đi!"
Lâm Cơ nhanh chóng trả lời lại anh:
"Cố nhị thiếu gia, cậu yên tâm! Tôi sẽ giúp cậu tìm ra được định vị của nhị thiếu phu nhân!"
Duật Hành nhanh chóng cúp máy, tay anh đấm mạnh vào tường, tay anh bắt đầu rỉ máu ra, đôi mắt anh tức giận thầm nghĩ trong lòng:
"Ái Tư Lộ, cô dám làm hại người phụ nữ của tôi thì có nghĩ là cô đã tự tìm đường chết rồi!"
Tất cả mọi người trong nhà đều đang đợi tin của Lâm Cơ, Duật Hành khẽ nhìn sang Cửu Ngạn, sau đó khẽ khều lấy tay cậu ấy, ám hiệu cậu ấy đi ra ngoài. Cửu Ngạn hiểu được nên đã cùng anh đứng dậy đi ra ngoài hoa viên, Duật Hành đột nhiên tức giận nắm lấy áo của cậu ấy rồi hỏi:
"Lúc nãy cậu và Nhược Hy đi cùng nhau kia mà, sao đột ngột cô ấy lại mất tích không rõ dấu vết như thế!"
Cửu Ngạn cau mày lại, nắm lấy tay anh giựt ra rồi nói:
"Có phải anh ghen chuyện tôi đến đây tìm cậu ấy không? Thật ra không phải như anh nghĩ đâu, Bạch trưởng lão nhờ tôi đến đây xác nhận xem cậu ấy có chắc chắn là yêu đúng người hay không, bà ấy sợ rằng cậu ấy sẽ lại chịu tổn thương thêm một lần nữa!"
"Chuyện này là sao vậy mọi người?"
Bạch Đồng khẽ nhìn cô mỉm cười rồi nói:
"Là ta đã nhờ Cửu Ngạn thử cháu đấy, xem cháu có yêu ai thật lòng không? Vì chuyện của Thiếu Đình, nên ta sợ cháu lại chịu tổn thương lần nữa!"
Nhược Hy thở dài, cô khẽ nghĩ thầm may mà Cửu Ngạn không tỏ tình cô thật, nếu không chắc bình giấm nhà cô sẽ nổi điên lên mất. Thật ra, những lời vừa nãy Cửu Ngạn nói với cô đều là lời thật lòng của cậu ấy, trở về nước lần này, Cửu Ngạn muốn tỏ tình với cô nhưng khi biết cô đã kết hôn nên trong thân tâm cậu ấy chỉ chúc cô hạnh phúc mà thôi.
Trên phòng, Duật Hành đang nằm lướt weibo với bộ mặt khó ở, đột nhiên có điện thoại của A Thành gọi đến, anh nhanh chóng nhấc máy lên trả lời cộc lốc:
"Có chuyện gì? Nói mau lên, tôi còn có việc!"
A Thành cảm thấy ngữ khí của anh không ổn, cậu ấy nhanh chóng nói ra luôn:
"Sếp, Ái Tư Lộ vượt ngục rồi cách đây 2 tiếng rồi, cô ta có để lại tờ giấy với nội dung: Lam Nhược Hy, cô chết chắc rồi! Em nghĩ là cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện của anh và em nên chắc cô ta đã đi đến Bạch gia rồi!"
Duật Hành lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng hỏi lại A Thành:
"Tại sao lại để cho cô ta nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu vậy hả?"
A Thành bắt đầu cảm thấy sợ hãi, Ngụy Niên ở gần đó nhanh chóng giựt lấy điện thoại rồi thay cậu ấy trả lời anh:
"Vừa nãy cậu ấy mở loa ngoài, đúng lúc gần với nơi mà Ái Tư Lộ bị giam nên cô ta mới tình cờ nghe thấy!"
Duật Hành nhanh chóng cúp máy, cầm điện thoại trên tay, chạy đến mở cửa phòng rồi nhanh chóng xuống lầu. Thấy mọi người đều đang tìm kiếm ai đó, trong đó anh không nhìn thấy cô, anh đã nhanh chóng chạy tới nắm lấy vai của Cửu Ngạn:
"Hy Nhi đâu? Chẳng phải hai người vừa nói chuyện với nhau à?"
Bạch Đông chạy đến gỡ tay của anh ra khỏi người Cửu Ngạn, cậu ấy cúi mặt xuống rồi nói:
"Vừa nãy rõ ràng chị ấy cùng mọi người đi vào nhà, nhưng đi được nửa đường, mọi người quay lại thì đã không thấy chị ấy đâu cả!"
Duật Hành tức giận vì mình đã đến quá muộn, anh nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Cơ:
"Lâm Cơ, cậu nhanh chóng tìm ra định vị của Nhược Hy đi!"
Lâm Cơ nhanh chóng trả lời lại anh:
"Cố nhị thiếu gia, cậu yên tâm! Tôi sẽ giúp cậu tìm ra được định vị của nhị thiếu phu nhân!"
Duật Hành nhanh chóng cúp máy, tay anh đấm mạnh vào tường, tay anh bắt đầu rỉ máu ra, đôi mắt anh tức giận thầm nghĩ trong lòng:
"Ái Tư Lộ, cô dám làm hại người phụ nữ của tôi thì có nghĩ là cô đã tự tìm đường chết rồi!"
Tất cả mọi người trong nhà đều đang đợi tin của Lâm Cơ, Duật Hành khẽ nhìn sang Cửu Ngạn, sau đó khẽ khều lấy tay cậu ấy, ám hiệu cậu ấy đi ra ngoài. Cửu Ngạn hiểu được nên đã cùng anh đứng dậy đi ra ngoài hoa viên, Duật Hành đột nhiên tức giận nắm lấy áo của cậu ấy rồi hỏi:
"Lúc nãy cậu và Nhược Hy đi cùng nhau kia mà, sao đột ngột cô ấy lại mất tích không rõ dấu vết như thế!"
Cửu Ngạn cau mày lại, nắm lấy tay anh giựt ra rồi nói:
"Có phải anh ghen chuyện tôi đến đây tìm cậu ấy không? Thật ra không phải như anh nghĩ đâu, Bạch trưởng lão nhờ tôi đến đây xác nhận xem cậu ấy có chắc chắn là yêu đúng người hay không, bà ấy sợ rằng cậu ấy sẽ lại chịu tổn thương thêm một lần nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.