Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Chương 40: Bị răn dạy
Hội Phi Đích Vu Bà
20/02/2023
Quân địch là có chuẩn bị mà đến, hỏa lực thực hung mãnh, cô mới vừa thấy thân ảnh của Lục Sính, liền nghe trên bầu trời vang lên tiếng vèo vèo.
Ngửa đầu nhìn, thấy một viên đạn pháo hướng về phía bọn họ bên này bay tới, cô mở to hai mắt nhìn, hoang mang rối loạn bò dậy chạy đến bên người Lục Sính.
Khoảng cách càng ngày càng gần, không khí phảng phất như đọng lại, cô muốn kêu Lục Sính hãy chạy mau đi, nhưng há miệng mới phát hiện mình một cái âm thanh cũng phát không ra được.
Cô cũng không biết chính mình lấy dũng khí từ nơi nào, kém hai ba mét mà cư nhiên cô nhảy lên chắn phía sau lưng Lục Sính.
Theo sau liền vang lên thanh âm ầm ầm, cô ngược lại cười cười.
Khả năng cô chính mình cũng chưa từng nghĩ đến, cư nhiến có một ngày mình sẽ cứu Lục Sính một mạng.
Sau đó cô cái gì cũng không biết, tỉnh lại thấy mình đang ở bệnh viện của Trì Châu phủ.
Mở to hai mắt thấy một tên nam nhân râu ria xồm xoàm, nhìn kỹ ra mới biết đây là Lục Sính.
Cô duỗi duỗi tay, Lục Sính vừa mừng vừa sợ nắm lấy tay cô, hô:
"Bác sĩ, mau, mau kêu bác sĩ."
Tô Cảnh Vân là bác sĩ chủ trị, kiểm tra một phen xác định cô đã không còn gì nguy hiểm cả.
Cô từ miệng Lục Sính mới biết được, chính mình thế mà đã hôn mê ba tháng rồi.
Phía sau lưng đại diện tích chỉ bị thương nhẹ, đầu là bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng vì là cô bị xảy thai bằng không cũng sẽ không hôn mê thời gian dài như vậy.
Cô hỏi một chút tràng chiến sự kia kế tiếp thế nào, biết được là thắng lợi, cô mới nhẹ lòng.
"Chờ em tốt lên, có thể quản lý sinh ý Tô gia không?"
Lục Sính nhìn một cái cô, trong lòng thực bồn chồn liền nghe hắn nói.
"Ân!"
Hắn thấy cô đều đã như vậy rồi mà còn nhớ đến thương sinh ý Tô gia, lắc lắc đầu thật không có biện pháp gì mà.
Tô Tịch Nhan cười khẽ, nhe răng trợn mắt:
"Em đói bụng."
Lục Sính hầu hạ cô ăn cơm, sau khi ăn xong không đến một hồi cô lại lim dim ngủ.
Lần nữa tỉnh lại thì đã là ban đêm, Lục Sính đã cạo râu, thoạt nhìn cùng lúc trước giống hệt nhau.
"Em nói xem em có ngốc không? Lúc ấy ai cần em cứu anh? Anh kêu em trốn đi, em thì khen ngược ha......"
Khi đó hắn thấy cô huyết nhục mơ hồ mà sợ hãi tột cùng, nếu không phải viện quân tới kịp thời, sợ là lúc này hai người đều đã chết rồi.
Lúc đó hắn có ý nghĩ muốn chết cùng cô luôn rồi, nhưng nhờ Lý phó quan ngăn hắn lại.
Cũng liền ở lúc đó viện quân tới, Tô Tịch Nhan mới được cứu trợ, hắn cũng không cần từ bỏ ý tưởng, phí hoài bản thân.
Tô Tịch Nhan bĩu môi, nghe hắn răn dạy mình, trong lòng liền không thoải mái.
"Về sau nếu gặp phải nguy hiểm, em cố tự bảo vệ mình là được rồi, bất luận sự tình của kẻ nào cũng không cần em phải nhọc lòng, có nghe thấy không?"
Tô Tịch Nhan kéo dài thanh âm nga một tiếng, trong lòng sớm là biết vậy chẳng làm.
Lục Sính nhìn ra tâm tư của cô:
"Cẩu đồ vật, nếu không phải bởi vì em tùy hứng, hài tử sẽ mất sao? Chẳng lẽ em một chút cũng không nhận thức được chính mình làm sai sao?"
Cô là nhận ra sai lầm của mình là biết vậy không thèm cứu hắn.Lục Sính thấy cô không nói lời nào, lớn tiếng quát lớn:
"Nói chuyện nha?"
Tô Tịch Nhan sợ tới mức run lên, cắn cắn môi mở miệng:
"Em đã biết, về sau gặp được nguy hiểm em liền chạy trước tiên, ai sống ai chết đều cùng em không quan hệ gì."
Hắn nghe mấy câu mất lòng này cũng không thấy có gì đau lòng, vì những lời này thật sự là điều mà hắn muốn nghe.
Hắn không muốn lại trải qua loại chuyện này, không muốn trơ mắt nhìn người mình yêu chết ở trước mặt mình.
==============================(Dạo này mình hơi bận tí, không biết có thể hoàn thành bộ này trong tháng 10 không nữa? Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức, mong mọi người sẽ yêu thích và ủng hộ cho mình!!)
=====================
Cô liền sinh khí, lấy tay lôi kéo chăn đắp lên trên mặt.
Lục Sính nhấp môi, đứng dậy giúp cô rót một chén nước.
Ở bệnh viện ba ngày mới được về nhà.
Thân thể cô đã khôi phục thực mau, mới vừa vào đông, thân thể cơ bản đều tốt rồi.
Lục Sính thế nhưng lại chưa chịu cho cô quản lý sinh ý, cô vì muốn đạt được mục đích mà mỗi ngày sử dụng đa dạng chiêu thức, tư thế khác nhau làm hắn vui.
"Lại qua một thời gian nữa đi."
Mỗi lần cô nhắc tới việc quản lý này, hắn liền lấy cớ nói cô cần dưỡng thân thể mà kéo dài.
Tô Tịch Nhan ghé vào trong lòng ngực hắn vẽ xoắn ốc:
"Em thân thể đều tốt rồi, không cần lại tĩnh dưỡng nữa mà."
Lục Sính ha một tiếng:
"Phải không? Kia tối hôm qua là ai kêu phía sau lưng mình bị đau?"
Cô liền nghẹn lời. Kia, AAAA đó là bởi vì bị hắn thao thời gian quá dài cô chịu không nổi nên mới lấy cớ mà.
Ngửa đầu nhìn, thấy một viên đạn pháo hướng về phía bọn họ bên này bay tới, cô mở to hai mắt nhìn, hoang mang rối loạn bò dậy chạy đến bên người Lục Sính.
Khoảng cách càng ngày càng gần, không khí phảng phất như đọng lại, cô muốn kêu Lục Sính hãy chạy mau đi, nhưng há miệng mới phát hiện mình một cái âm thanh cũng phát không ra được.
Cô cũng không biết chính mình lấy dũng khí từ nơi nào, kém hai ba mét mà cư nhiên cô nhảy lên chắn phía sau lưng Lục Sính.
Theo sau liền vang lên thanh âm ầm ầm, cô ngược lại cười cười.
Khả năng cô chính mình cũng chưa từng nghĩ đến, cư nhiến có một ngày mình sẽ cứu Lục Sính một mạng.
Sau đó cô cái gì cũng không biết, tỉnh lại thấy mình đang ở bệnh viện của Trì Châu phủ.
Mở to hai mắt thấy một tên nam nhân râu ria xồm xoàm, nhìn kỹ ra mới biết đây là Lục Sính.
Cô duỗi duỗi tay, Lục Sính vừa mừng vừa sợ nắm lấy tay cô, hô:
"Bác sĩ, mau, mau kêu bác sĩ."
Tô Cảnh Vân là bác sĩ chủ trị, kiểm tra một phen xác định cô đã không còn gì nguy hiểm cả.
Cô từ miệng Lục Sính mới biết được, chính mình thế mà đã hôn mê ba tháng rồi.
Phía sau lưng đại diện tích chỉ bị thương nhẹ, đầu là bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng vì là cô bị xảy thai bằng không cũng sẽ không hôn mê thời gian dài như vậy.
Cô hỏi một chút tràng chiến sự kia kế tiếp thế nào, biết được là thắng lợi, cô mới nhẹ lòng.
"Chờ em tốt lên, có thể quản lý sinh ý Tô gia không?"
Lục Sính nhìn một cái cô, trong lòng thực bồn chồn liền nghe hắn nói.
"Ân!"
Hắn thấy cô đều đã như vậy rồi mà còn nhớ đến thương sinh ý Tô gia, lắc lắc đầu thật không có biện pháp gì mà.
Tô Tịch Nhan cười khẽ, nhe răng trợn mắt:
"Em đói bụng."
Lục Sính hầu hạ cô ăn cơm, sau khi ăn xong không đến một hồi cô lại lim dim ngủ.
Lần nữa tỉnh lại thì đã là ban đêm, Lục Sính đã cạo râu, thoạt nhìn cùng lúc trước giống hệt nhau.
"Em nói xem em có ngốc không? Lúc ấy ai cần em cứu anh? Anh kêu em trốn đi, em thì khen ngược ha......"
Khi đó hắn thấy cô huyết nhục mơ hồ mà sợ hãi tột cùng, nếu không phải viện quân tới kịp thời, sợ là lúc này hai người đều đã chết rồi.
Lúc đó hắn có ý nghĩ muốn chết cùng cô luôn rồi, nhưng nhờ Lý phó quan ngăn hắn lại.
Cũng liền ở lúc đó viện quân tới, Tô Tịch Nhan mới được cứu trợ, hắn cũng không cần từ bỏ ý tưởng, phí hoài bản thân.
Tô Tịch Nhan bĩu môi, nghe hắn răn dạy mình, trong lòng liền không thoải mái.
"Về sau nếu gặp phải nguy hiểm, em cố tự bảo vệ mình là được rồi, bất luận sự tình của kẻ nào cũng không cần em phải nhọc lòng, có nghe thấy không?"
Tô Tịch Nhan kéo dài thanh âm nga một tiếng, trong lòng sớm là biết vậy chẳng làm.
Lục Sính nhìn ra tâm tư của cô:
"Cẩu đồ vật, nếu không phải bởi vì em tùy hứng, hài tử sẽ mất sao? Chẳng lẽ em một chút cũng không nhận thức được chính mình làm sai sao?"
Cô là nhận ra sai lầm của mình là biết vậy không thèm cứu hắn.Lục Sính thấy cô không nói lời nào, lớn tiếng quát lớn:
"Nói chuyện nha?"
Tô Tịch Nhan sợ tới mức run lên, cắn cắn môi mở miệng:
"Em đã biết, về sau gặp được nguy hiểm em liền chạy trước tiên, ai sống ai chết đều cùng em không quan hệ gì."
Hắn nghe mấy câu mất lòng này cũng không thấy có gì đau lòng, vì những lời này thật sự là điều mà hắn muốn nghe.
Hắn không muốn lại trải qua loại chuyện này, không muốn trơ mắt nhìn người mình yêu chết ở trước mặt mình.
==============================(Dạo này mình hơi bận tí, không biết có thể hoàn thành bộ này trong tháng 10 không nữa? Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức, mong mọi người sẽ yêu thích và ủng hộ cho mình!!)
=====================
Cô liền sinh khí, lấy tay lôi kéo chăn đắp lên trên mặt.
Lục Sính nhấp môi, đứng dậy giúp cô rót một chén nước.
Ở bệnh viện ba ngày mới được về nhà.
Thân thể cô đã khôi phục thực mau, mới vừa vào đông, thân thể cơ bản đều tốt rồi.
Lục Sính thế nhưng lại chưa chịu cho cô quản lý sinh ý, cô vì muốn đạt được mục đích mà mỗi ngày sử dụng đa dạng chiêu thức, tư thế khác nhau làm hắn vui.
"Lại qua một thời gian nữa đi."
Mỗi lần cô nhắc tới việc quản lý này, hắn liền lấy cớ nói cô cần dưỡng thân thể mà kéo dài.
Tô Tịch Nhan ghé vào trong lòng ngực hắn vẽ xoắn ốc:
"Em thân thể đều tốt rồi, không cần lại tĩnh dưỡng nữa mà."
Lục Sính ha một tiếng:
"Phải không? Kia tối hôm qua là ai kêu phía sau lưng mình bị đau?"
Cô liền nghẹn lời. Kia, AAAA đó là bởi vì bị hắn thao thời gian quá dài cô chịu không nổi nên mới lấy cớ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.