Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Chương 83
Hội Phi Đích Vu Bà
22/02/2023
Cô lắc đầu nguầy nguậy mà ôm chặt cổ hắn không buông. Hắn nhìn cô một cái rồi nói:
"Mới thao có một nửa liền không cho thao tiếp, em cũng thật là một nhân tài đó."
Cô nức nở mà nói:
"Bức của em đều sưng hết rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?"
Nghe cô nói thế thì hắn duỗi tay ra sờ sờ, thật đúng là đã sưng tấy lên.
Cô hôn hôn môi rồi dỗ dành:
"Anh để cho em nghỉ ngơi một chút được không? "
Hắn tổng biết rõ cái tính tình chết bầm này của cô nhưng vẫn ừ một tiếng, tay thì ở môi âm hộ sờ tới sờ lui.
Cô thở gấp đến lợi hại, thân thể run rẩy lên, hắn thấy thế mới vừa lòng buông cô ra. Cô liền nói nhỏ một câu:
"Anh có phải là người hay không thế?"
Hắn đích xác là người, nhưng lại là người có thể lực tốt đến phi thường. Vì hàng năm đều phải đi huấn luyện, nên không có mấy cái nữ nhân nào có thể trụ được.
Lục Sính trừng cô:
"Anh chắc là thao em chưa đủ mệt nên em còn chưa hiểu lí lẽ có phải không?"
Cô nuốt nuốt nước miếng, thật minh bạch trong lời nói hắn là có ý tứ gì.
Lúc này Lục Sính rút dương vật vẫn còn đang cường ngạnh ra ngoài, nằm xuống bên cạnh cô phở phì phò, sau đó tắt đèn đi ngủ. Cô dựa sát vào trong lòng ngực hắn cũng nhắm hai mắt lại.
Vừa rồi cô biết hắn bất quá cũng chỉ là ở hù dọa cô mà thôi, nếu cô không trêu chọc làm hắn sinh khí, thì hắn sẽ không cứng rắn tới cùng.
Nhưng nếu cô dám chơi tâm nhãn gì đó thì lại khác.
Một đêm ngủ ngon, đến tờ mờ sáng thì Dung tỷ ngữ khí run run rẩy rẩy mà gõ cửa phòng cô.
Vì Nha Nha đã quen ngủ cùng cô mà đêm qua bé lại ngủ cùng Dung tỷ nên không quen mà làm ầm ĩ suốt cả một đêm. Cô nghe thế thì lòm còm bò dậy, Lục Sính cũng mặc quần áo vào.
Nha Nha vì khóc cả một đêm nên đôi mắt đỏ bừng, nhìn đến khiến cô đau lòng muốn chết. Lục Sính thấy con gái mình như thế cũng rất thương xót, liền bế con bé vào phòng, ba người ngồi ở trên giường mà mắt to trừng mắt nhỏ.
Nha Nha đem tay vói vào trong quần áo , chuẩn xác không sai lầm gì mà sờ đến núm vú.
Lục Sính nhìn thế thì không hài lòng lắm:
"Nha Nha đã lớn như này rồi, sao còn để nó sờ vú?"
Cô trừng hắn phản bác:
"Anh cũng bao lớn rồi? Không phải vẫn còn sờ sao?"
Lục Sính cười cười:
"Cẩu đồ vật, em lại ngứa da có phải không?"
Cô không trả lời mà ôm hài tử lắc lư, Nha Nha không đến một hồi liền ngủ thiếp đi.
Cô thấy trời cũng chưa sáng lắm, còn có thể ngủ nướng được nên cũng nằm xuống. Ba người nằm ở trên giường, cô thì quay người lại đem lưng đối diện với Lục Sính mà ôm con gái ngủ, bỏ Lục Sính bơ vơ một bên.
Lục Sính thấy vậy thì nào có chịu đựng được nên duỗi tay đem cô kéo qua.
Cô đẩy đẩy hắn: "Đừng nháo mà."
Lục Sính đem bàn tay vói vào trong quần cô, bất mãn nói:
"Lão tử muốn thao em."
Cô một chút cũng không nghĩ a, thật sự.
Bởi vì có con gái ở đây, nên Lục Sính cũng không dám càn rỡ như tối hôm qua, kéo quần cô xuống rồi đem chăn đắp lên mà nhẹ nhàng thao lộng bên trong.
Cô không dám ừ hử một tiếng nào vì sợ làm bừng tỉnh đến con gái, nên lâu lâu liền thúc giục hắn bắn nhanh lên.
Lục Sính cảm thấy rất nghẹn khuất, nhưng chỉ có thể làm qua loa, rồi nhanh chóng bắn tinh. Xong việc cô liền hỏi:
"Anh hôm nay phải đi sao?"
"Không quay về nữa, làm sao vậy?"
Cô ngẫm ngẫm liền mở miệng:
"Nhị ca em đang ở đâu thế?"
Lục Sính xoay người nhìn về phía cô:
"Sao vậy, đột nhiên nghĩ như thế nào mà lại hỏi chuyện của Tô Cảnh Hành?"
Cô liền một năm một mười nói kể cho hắn biết, hiện giờ tất cả gia sản sở hữu của mình đều ở trong tay Tô Cảnh Hành a!
Lục Sính nghe xong lời cô nói thì nga một tiếng, thoạt nhìn có chút không để ý lắm.
"Em là sợ Tô Cảnh Hành nuốt hết tiền của mình à?"
Cô không phải sợ cái này, chủ yếu chỉ là lo lắng an nguy của hắn mà thôi.
Lúc trước cô không dám hỏi thăm sự tình liên quan đến Tô Cảnh Hành, này đã qua mấy tháng cô mới dám hỏi, là vì sợ chọc đến hắn nha.
"Có một chút."
"Em hông cần lo lắng đâu, hiện giờ Tô Cảnh Hành đang là thủ hạ nhậm chức dưới trướng của anh, tiền của em đều ở nơi này của anh cả thôi!"
Cô nghe xong thì trầm mặc không lên tiếng, trong lòng thì thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn. Thật vất vả cô mới đem hết tài sản lấy về tay, vậy mà vòng tới vòng lui lại rơi vào tay hắn lần nữa.
Cô rất muốn khóc a, thật sự, cô thấy nghẹn khuất muốn chết đi được.
Lúc này Lục Sính lại nói:
"Em cùng Tô Cảnh Hành thật lợi hại nha, cư nhiên dám đem sản nghiệp Tô gia biến thành cái vỏ rỗng như thế."
Cô nghe hắn nói thì hơi run sợ, Lục Sính nhìn nhìn lại hỏi tiếp:
"Tô Cảnh Vân có tham gia vào chuyện này không?"
Cô vội vàng phủ định:
"Việc này không chút nào liên quan đến đại ca cùng nhị ca cả, đây đều là chủ ý của một mình em thôi."
"Mới thao có một nửa liền không cho thao tiếp, em cũng thật là một nhân tài đó."
Cô nức nở mà nói:
"Bức của em đều sưng hết rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?"
Nghe cô nói thế thì hắn duỗi tay ra sờ sờ, thật đúng là đã sưng tấy lên.
Cô hôn hôn môi rồi dỗ dành:
"Anh để cho em nghỉ ngơi một chút được không? "
Hắn tổng biết rõ cái tính tình chết bầm này của cô nhưng vẫn ừ một tiếng, tay thì ở môi âm hộ sờ tới sờ lui.
Cô thở gấp đến lợi hại, thân thể run rẩy lên, hắn thấy thế mới vừa lòng buông cô ra. Cô liền nói nhỏ một câu:
"Anh có phải là người hay không thế?"
Hắn đích xác là người, nhưng lại là người có thể lực tốt đến phi thường. Vì hàng năm đều phải đi huấn luyện, nên không có mấy cái nữ nhân nào có thể trụ được.
Lục Sính trừng cô:
"Anh chắc là thao em chưa đủ mệt nên em còn chưa hiểu lí lẽ có phải không?"
Cô nuốt nuốt nước miếng, thật minh bạch trong lời nói hắn là có ý tứ gì.
Lúc này Lục Sính rút dương vật vẫn còn đang cường ngạnh ra ngoài, nằm xuống bên cạnh cô phở phì phò, sau đó tắt đèn đi ngủ. Cô dựa sát vào trong lòng ngực hắn cũng nhắm hai mắt lại.
Vừa rồi cô biết hắn bất quá cũng chỉ là ở hù dọa cô mà thôi, nếu cô không trêu chọc làm hắn sinh khí, thì hắn sẽ không cứng rắn tới cùng.
Nhưng nếu cô dám chơi tâm nhãn gì đó thì lại khác.
Một đêm ngủ ngon, đến tờ mờ sáng thì Dung tỷ ngữ khí run run rẩy rẩy mà gõ cửa phòng cô.
Vì Nha Nha đã quen ngủ cùng cô mà đêm qua bé lại ngủ cùng Dung tỷ nên không quen mà làm ầm ĩ suốt cả một đêm. Cô nghe thế thì lòm còm bò dậy, Lục Sính cũng mặc quần áo vào.
Nha Nha vì khóc cả một đêm nên đôi mắt đỏ bừng, nhìn đến khiến cô đau lòng muốn chết. Lục Sính thấy con gái mình như thế cũng rất thương xót, liền bế con bé vào phòng, ba người ngồi ở trên giường mà mắt to trừng mắt nhỏ.
Nha Nha đem tay vói vào trong quần áo , chuẩn xác không sai lầm gì mà sờ đến núm vú.
Lục Sính nhìn thế thì không hài lòng lắm:
"Nha Nha đã lớn như này rồi, sao còn để nó sờ vú?"
Cô trừng hắn phản bác:
"Anh cũng bao lớn rồi? Không phải vẫn còn sờ sao?"
Lục Sính cười cười:
"Cẩu đồ vật, em lại ngứa da có phải không?"
Cô không trả lời mà ôm hài tử lắc lư, Nha Nha không đến một hồi liền ngủ thiếp đi.
Cô thấy trời cũng chưa sáng lắm, còn có thể ngủ nướng được nên cũng nằm xuống. Ba người nằm ở trên giường, cô thì quay người lại đem lưng đối diện với Lục Sính mà ôm con gái ngủ, bỏ Lục Sính bơ vơ một bên.
Lục Sính thấy vậy thì nào có chịu đựng được nên duỗi tay đem cô kéo qua.
Cô đẩy đẩy hắn: "Đừng nháo mà."
Lục Sính đem bàn tay vói vào trong quần cô, bất mãn nói:
"Lão tử muốn thao em."
Cô một chút cũng không nghĩ a, thật sự.
Bởi vì có con gái ở đây, nên Lục Sính cũng không dám càn rỡ như tối hôm qua, kéo quần cô xuống rồi đem chăn đắp lên mà nhẹ nhàng thao lộng bên trong.
Cô không dám ừ hử một tiếng nào vì sợ làm bừng tỉnh đến con gái, nên lâu lâu liền thúc giục hắn bắn nhanh lên.
Lục Sính cảm thấy rất nghẹn khuất, nhưng chỉ có thể làm qua loa, rồi nhanh chóng bắn tinh. Xong việc cô liền hỏi:
"Anh hôm nay phải đi sao?"
"Không quay về nữa, làm sao vậy?"
Cô ngẫm ngẫm liền mở miệng:
"Nhị ca em đang ở đâu thế?"
Lục Sính xoay người nhìn về phía cô:
"Sao vậy, đột nhiên nghĩ như thế nào mà lại hỏi chuyện của Tô Cảnh Hành?"
Cô liền một năm một mười nói kể cho hắn biết, hiện giờ tất cả gia sản sở hữu của mình đều ở trong tay Tô Cảnh Hành a!
Lục Sính nghe xong lời cô nói thì nga một tiếng, thoạt nhìn có chút không để ý lắm.
"Em là sợ Tô Cảnh Hành nuốt hết tiền của mình à?"
Cô không phải sợ cái này, chủ yếu chỉ là lo lắng an nguy của hắn mà thôi.
Lúc trước cô không dám hỏi thăm sự tình liên quan đến Tô Cảnh Hành, này đã qua mấy tháng cô mới dám hỏi, là vì sợ chọc đến hắn nha.
"Có một chút."
"Em hông cần lo lắng đâu, hiện giờ Tô Cảnh Hành đang là thủ hạ nhậm chức dưới trướng của anh, tiền của em đều ở nơi này của anh cả thôi!"
Cô nghe xong thì trầm mặc không lên tiếng, trong lòng thì thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn. Thật vất vả cô mới đem hết tài sản lấy về tay, vậy mà vòng tới vòng lui lại rơi vào tay hắn lần nữa.
Cô rất muốn khóc a, thật sự, cô thấy nghẹn khuất muốn chết đi được.
Lúc này Lục Sính lại nói:
"Em cùng Tô Cảnh Hành thật lợi hại nha, cư nhiên dám đem sản nghiệp Tô gia biến thành cái vỏ rỗng như thế."
Cô nghe hắn nói thì hơi run sợ, Lục Sính nhìn nhìn lại hỏi tiếp:
"Tô Cảnh Vân có tham gia vào chuyện này không?"
Cô vội vàng phủ định:
"Việc này không chút nào liên quan đến đại ca cùng nhị ca cả, đây đều là chủ ý của một mình em thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.