Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Chương 78: Đừng có giỡ trò gì đó, có nghe thấy không?
Hội Phi Đích Vu Bà
22/02/2023
Ngày hôm sau là một ngày mưa tầm tả, từ sáng sớm Lục Sính đã tới. Thấy
trên cổ hắn có cái dấu hôn, cô liền nhìn nhiều hơn một chút.
Trong đầu tưởng tượng đến chuyện rất có khả năng hắn cùng cái cô Hình Tuệ Phương gì đó đã thượng giường với nhau, làm loại sự tình kia, trong nháy mắt cô có cảm giác hắn rất bẩn, rất dơ.
Lục Sính thấy cô nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mơ hồ không rõ liền hỏi:
"Cẩu đồ vật, em đây là đang mắng thầm anh sao?"
Hắn cùng cô ở bên nhau thời gian dài như thế, nên mỗi một cái ánh mắt, mỗi cái biểu tình đều không thể giấu giếm, qua mắt được.
Cô cười chân chó giả lả nói:
"Không có mà, nào dám, nào dám."
Lục Sính trừng mắt liếc cô một cái:
"Còn có chuyện gì mà em không dám à?"
Cô không cùng hắn lý luận nữa, mà quay sang nhìn nhìn mấy người đang nâng đồ vật lên xe.
Kỳ thật thì cũng không có nhiều đồ vật lắm, chỉ có mấy cái rương da mà thôi.
Tổng cộng ba chiếc xe, Lục Sính lái một chiếc chở hai mẹ con họ. Trên đường đi hắn không nói lời nào, cô ôm Nha Nha cũng không nói lời nào.
Con đường gồ ghề lồi lõm, càng đi thì càng thấy hẻo lánh, dần dần cô phát hiện có chỗ gì đó không thích hợp lắm.
Chẳng lẽ hắn muốn bỏ mẹ con cô ở một thôn nhỏ trong núi à? Trong suy nghĩ của cô chưa từng nghĩ tới việc này a!
Cô có chút sợ hãi, mà suy đoán xem hắn có thể hay không vì tiền đồ của mình mà muốn giết hai mẹ con cô.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?"
Hắn qua loa mà trả lời:
"Đến nơi thì em biết thôi."
Cô nhìn đường núi càng ngày càng hoang vắng, trong lòng đầy hoảng sợ. Nên ôm Nha Nha thật chặt, lâu lâu thì nhìn sườn mặt góc cạnh của hắn mà sợ hãi đến tim đập thình thịch.
Thầm nghĩ mình không chết lúc máy bay quân địch ném bom, nếu mà chết ở trong tay hắn, phỏng chừng chính là chết không nhắm mắt a!!
Cô nghĩ như vậy liền lắp bắp mở miệng:
"Lục Sính, anh có phải hay không muốn giết hai mẹ con em?"
Lục Sính đột nhiên đạp phanh thắng gấp lại, xém chút nữa là cô đập đầu vào cửa kính.
"Em vừa mới nói cái gì?"
Cô nuốt nuốt nước miếng:
"Em, em cái gì cũng chưa nói cả."
Lục Sính chỉ liếc cô một cái:
"Em có thể đừng suy nghĩ lung tung, bậy bạ được không? Anh chỉ là muốn đem mẹ con em đưa đến chỗ an toàn thôi, em như thế nào có thể nghĩ đến anh muốn giết hai người thế?"
Cô cúi đầu ôm con không nói lời nào.
Lục Sính nhìn cô một cái rồi gầm nhẹ:
"Nói chuyện đi, em sao lại nghĩ như thế?"
Cô liếm liếm môi:
"Em, em chỉ nói giỡn thôi."
Nhưng hắn cảm thấy cô chắng có chỗ nào giống nói giỡn cả.
"Ngẩng đầu!"
Nhìn thần sắc trên mặt cô, hắn liền híp híp mắt.
"Cẩu đồ vật, em lại ngứa da có phải hay không? Ba ngày không đánh là có thể leo lên nóc nhà lật ngói ha!"
Cô bị hắn mắng không ngừng nghỉ nhưng không dám phản bác lại một câu, chỉ ôm chặt con gái đem mặt dựa sát vào cửa sổ xe.
Một lúc sau mới bình tĩnh lại, hắn lại lần nữa khởi động xe, xe tiếp tục lảo đảo lắc lư mà chạy về phía trước.
Đi tiếp thêm vài ngọn núi nữa, lúc đến nơi đã hơn hai giờ sau. Làm cô không nghĩ tới chính là Lý phó quan cùng Lục Đình cư nhiên cũng ở chỗ này.
Không đến một hồi liền thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, những người này đều là người từng đi theo Lục Sính nam chinh bắc chiến rất nhiều năm.
Ở chỗ này còn có không ít nhà tranh, cùng binh lính đang huấn luyện.
Cô cái gì cũng không hỏi mà chỉ đi theo phía sau Lục Sính đến một gian phòng gỗ không lớn lắm.
Điều kiện cũng có chút đơn sơ, đầu gỗ dựng thành giường, trong phòng trừ bỏ một đôi đệm chăn, thì chỉ có một cái chậu rửa mặt cùng cái ấm nước.
"Em trước tiên hãy chịu khó ở tạm chỗ này, chấp nhận một đoạn thời gian nha."
"Hảo."
Để Tiểu Đào ở lại đem trong phòng ốc thu dọn sạch sẽ, Lục Sính mang theo cô đi ra ngoài.
Chỗ bọn họ đang ở là một cái khe núi, tứ phía đều có núi vây quanh, cảnh sắc cũng không tồi.
Cô nhìn bốn phía, phát hiện ở đây có mấy chiếc xe tải lớn. Lục Sính lúc này liền mở miệng:
"Em cứ hảo hảo ở chỗ này đợi, không cần đi ra ngoài, bên ngoài không an toàn đâu."
Cô không phải là người không biết tốt xấu nên nói:
"Em biết rồi."
Lục Sính lại nói:
"Đừng có giở trò gì đó, có nghe thấy không?"
"Ân."
Cô chính là điểm yếu của hắn, chỉ cần cô không xuất hiện, hắn liền có thể làm việc mà không cần lo lắng cái gì.
Hiện giờ vì muốn cô được an toàn mà hắn đã bại lộ một bộ phận quân lực cho cô biết.
Nếu là cô cùng hắn không đồng lòng với nhau, cô đem chuyện này đi nói với Hình đại soái, kết cục của hắn chỉ có một con đường chết mà thôi, hơn nữa còn sẽ liên lụy đến không ít những huynh đệ này ở đây.
Trong đầu tưởng tượng đến chuyện rất có khả năng hắn cùng cái cô Hình Tuệ Phương gì đó đã thượng giường với nhau, làm loại sự tình kia, trong nháy mắt cô có cảm giác hắn rất bẩn, rất dơ.
Lục Sính thấy cô nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mơ hồ không rõ liền hỏi:
"Cẩu đồ vật, em đây là đang mắng thầm anh sao?"
Hắn cùng cô ở bên nhau thời gian dài như thế, nên mỗi một cái ánh mắt, mỗi cái biểu tình đều không thể giấu giếm, qua mắt được.
Cô cười chân chó giả lả nói:
"Không có mà, nào dám, nào dám."
Lục Sính trừng mắt liếc cô một cái:
"Còn có chuyện gì mà em không dám à?"
Cô không cùng hắn lý luận nữa, mà quay sang nhìn nhìn mấy người đang nâng đồ vật lên xe.
Kỳ thật thì cũng không có nhiều đồ vật lắm, chỉ có mấy cái rương da mà thôi.
Tổng cộng ba chiếc xe, Lục Sính lái một chiếc chở hai mẹ con họ. Trên đường đi hắn không nói lời nào, cô ôm Nha Nha cũng không nói lời nào.
Con đường gồ ghề lồi lõm, càng đi thì càng thấy hẻo lánh, dần dần cô phát hiện có chỗ gì đó không thích hợp lắm.
Chẳng lẽ hắn muốn bỏ mẹ con cô ở một thôn nhỏ trong núi à? Trong suy nghĩ của cô chưa từng nghĩ tới việc này a!
Cô có chút sợ hãi, mà suy đoán xem hắn có thể hay không vì tiền đồ của mình mà muốn giết hai mẹ con cô.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?"
Hắn qua loa mà trả lời:
"Đến nơi thì em biết thôi."
Cô nhìn đường núi càng ngày càng hoang vắng, trong lòng đầy hoảng sợ. Nên ôm Nha Nha thật chặt, lâu lâu thì nhìn sườn mặt góc cạnh của hắn mà sợ hãi đến tim đập thình thịch.
Thầm nghĩ mình không chết lúc máy bay quân địch ném bom, nếu mà chết ở trong tay hắn, phỏng chừng chính là chết không nhắm mắt a!!
Cô nghĩ như vậy liền lắp bắp mở miệng:
"Lục Sính, anh có phải hay không muốn giết hai mẹ con em?"
Lục Sính đột nhiên đạp phanh thắng gấp lại, xém chút nữa là cô đập đầu vào cửa kính.
"Em vừa mới nói cái gì?"
Cô nuốt nuốt nước miếng:
"Em, em cái gì cũng chưa nói cả."
Lục Sính chỉ liếc cô một cái:
"Em có thể đừng suy nghĩ lung tung, bậy bạ được không? Anh chỉ là muốn đem mẹ con em đưa đến chỗ an toàn thôi, em như thế nào có thể nghĩ đến anh muốn giết hai người thế?"
Cô cúi đầu ôm con không nói lời nào.
Lục Sính nhìn cô một cái rồi gầm nhẹ:
"Nói chuyện đi, em sao lại nghĩ như thế?"
Cô liếm liếm môi:
"Em, em chỉ nói giỡn thôi."
Nhưng hắn cảm thấy cô chắng có chỗ nào giống nói giỡn cả.
"Ngẩng đầu!"
Nhìn thần sắc trên mặt cô, hắn liền híp híp mắt.
"Cẩu đồ vật, em lại ngứa da có phải hay không? Ba ngày không đánh là có thể leo lên nóc nhà lật ngói ha!"
Cô bị hắn mắng không ngừng nghỉ nhưng không dám phản bác lại một câu, chỉ ôm chặt con gái đem mặt dựa sát vào cửa sổ xe.
Một lúc sau mới bình tĩnh lại, hắn lại lần nữa khởi động xe, xe tiếp tục lảo đảo lắc lư mà chạy về phía trước.
Đi tiếp thêm vài ngọn núi nữa, lúc đến nơi đã hơn hai giờ sau. Làm cô không nghĩ tới chính là Lý phó quan cùng Lục Đình cư nhiên cũng ở chỗ này.
Không đến một hồi liền thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, những người này đều là người từng đi theo Lục Sính nam chinh bắc chiến rất nhiều năm.
Ở chỗ này còn có không ít nhà tranh, cùng binh lính đang huấn luyện.
Cô cái gì cũng không hỏi mà chỉ đi theo phía sau Lục Sính đến một gian phòng gỗ không lớn lắm.
Điều kiện cũng có chút đơn sơ, đầu gỗ dựng thành giường, trong phòng trừ bỏ một đôi đệm chăn, thì chỉ có một cái chậu rửa mặt cùng cái ấm nước.
"Em trước tiên hãy chịu khó ở tạm chỗ này, chấp nhận một đoạn thời gian nha."
"Hảo."
Để Tiểu Đào ở lại đem trong phòng ốc thu dọn sạch sẽ, Lục Sính mang theo cô đi ra ngoài.
Chỗ bọn họ đang ở là một cái khe núi, tứ phía đều có núi vây quanh, cảnh sắc cũng không tồi.
Cô nhìn bốn phía, phát hiện ở đây có mấy chiếc xe tải lớn. Lục Sính lúc này liền mở miệng:
"Em cứ hảo hảo ở chỗ này đợi, không cần đi ra ngoài, bên ngoài không an toàn đâu."
Cô không phải là người không biết tốt xấu nên nói:
"Em biết rồi."
Lục Sính lại nói:
"Đừng có giở trò gì đó, có nghe thấy không?"
"Ân."
Cô chính là điểm yếu của hắn, chỉ cần cô không xuất hiện, hắn liền có thể làm việc mà không cần lo lắng cái gì.
Hiện giờ vì muốn cô được an toàn mà hắn đã bại lộ một bộ phận quân lực cho cô biết.
Nếu là cô cùng hắn không đồng lòng với nhau, cô đem chuyện này đi nói với Hình đại soái, kết cục của hắn chỉ có một con đường chết mà thôi, hơn nữa còn sẽ liên lụy đến không ít những huynh đệ này ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.