Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Chương 92: Sinh cho anh đứa con trai đi
Hội Phi Đích Vu Bà
22/02/2023
Nghe hắn nói xong trong lòng cô liền lộp bộp một tiếng, nhưng vẫn phải vờ như trấn định, không hoảng hốt mà nói:
"Anh lại oan uổng cho em nữa rồi, sở dĩ em làm hết thảy những thứ này đều vì muốn tốt cho anh mà thôi."
Lục Sính nhìn nhìn biểu tình trên mặt cô rồi hỏi lại:
"Vì anh? Nhưng sao anh lại cảm thấy em đây chính là vì bản thân mình thôi chứ? Chúng ta đếm đếm thử xem những sự tình trước đây, không phải mỗi một chuyện trước khi nó phát sinh, em đều sẽ lựa chọn ngoan ngoãn cùng nhẫn nhục chấp nhận mọi thứ anh yêu cầu, sau đó lại tìm một cái thời gian mà chạy trốn đi hay sao chứ?"
Nghe hắn nói xong thì cô sợ hãi mà nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lục Sính hừ nhẹ một tiếng:
"Đúng thật là, lần này em nếu là dám chạy trốn thì đừng có mà để bị anh bắt lại được, nếu không cái chân chó đó của em cũng nghĩ cũng đừng nghĩ muốn nó nữa."
Cô nuốt nuốt nước miếng rồi khàn giọng nói:
"Em không có bỏ trốn, thật sự, lần này em không bỏ trốn đâu mà."
Lục Sính trừng cô một cái:
"Về sau Nha Nha cứ để Dung tỷ chăm sóc đi, em không cần phải cả ngày cứ vây xung quanh con bé đâu."
Cô mở to hai mắt, không dám tin mà hỏi lại:
"Anh nói thế là có ý tứ gì?"
"Anh có ý tứ gì? Em thử ước lượng chuyện mình sắp làm đi, anh không nghĩ sẽ để con bé đi theo em để mà chịu khổ đâu."
Cô tức giận mà nhìn hắn không chớp mắt. Đôi mắt vì nghẹn khuất mà dần dần đỏ bừng lên, cô đứng dậy đẩy hắn một cái:
"Anh không cảm thấy mình quá đáng lắm sao? Nha Nha là con gái của em, em là mẹ của nó, dựa vào cái gì mà em không thể tự mình chiếu cố con bé chứ?"
* chiếu cố: quan tâm, chăm sóc
Lục Sính ôm chằm lấy cô mà nói:
"Em đừng có mà để anh nói thẳng ra, anh đã tự mình giữ lại mặt mũi cho em, chẳng lẽ em không nhìn ra được sao?"
Cô không giãy giụa nữa mà rầu rĩ mở miệng:
"Vậy em một ngày nhiều ít có thể thấy con được mấy tiếng?"
"Một ngày hai tiếng đồng hồ đi."
Lúc này đây Lục Sính cảm thấy cái kế hoạch này của mình đã làm được rất gắt gao, chặt chẽ, có thể để cô nhìn thấy, nhưng không cho họ ở bên nhau lâu, hắn thật muốn nhìn xem cô sẽ làm như thế nào để cùng mình nháo ầm ĩ đây.
Nếu cô càng làm ầm ĩ, càng chứng minh cô rất để ý đến con gái. Chỉ cần nắm được thứ gì đó mà cô để ý, thì hắn liền có biện pháp để giữ cô lại bên người mình
"Anh?"
Lục Sính nhướng mày:
"Anh thì làm sao?"
Cô bĩu môi rồi khóc:
"Anh đây là muốn mạng của em có phải không? Vậy chi bằng anh trực tiếp giết chết em đi, anh biết là em đối với con gái luôn canh cánh trong lòng, vậy mà, vậy mà anh còn.....!"
Mỗi ngày con bé đều ở dưới mí mắt của cô mà xoay vòng, giờ thình lình có thêm cái thời gian ước thúc gì đó, cô làm sao mà chịu nổi a.
Lục Sính đem cô ôm lên, rồi lau lau nước mắt:
"Khóc cái gì? Em nếu là không giở trò, anh cần phải làm như vậy sao?"
Cô hít hít cái mũi, nói:
"Em là nơi nào giở trò? Anh là muốn nói cái gì thì là cái đó, anh còn muốn em phải như thế nào nữa?"
Hắn nghe cô cãi bướng liền thành công đem hắn chọc cho tức đến phải cười ra tiếng, liền nắm lấy cằm cô rồi nói:
"Vậy thì cùng anh nói chút đi, tại sao em lại để Tô Cảnh Hành đem xe đưa ra ngoài thành mà giấu đi?"
Nghe hắn hỏi thế thì mặt mũi cô trắng bệch ra, không nghĩ tới thì ra Lục Sính đã biết chuyện này rồi.
Lục Sính nhìn cô rồi hỏi lại:
"Em an phận chút đi, đừng có mà ép anh phải ra tay với em. Thật sự cho rằng anh chỉ là cái vật bày trí thôi sao? Hay là em cảm thấy những việc mà Tô Cảnh Hành làm đều là thần không biết, quỷ không hay? Em hãy nhớ rõ giùm cho anh, cái Hoài Châu này giờ đã là của anh rồi, hắn ta có muốn làm cái gì, anh có thể còn không rõ ràng được hay sao?"
Giờ phút này cô không dám nhìn thẳng vào hắn, mà chỉ dám ngồi ở trong lòng ngực hắn, thân thể run rẩy lên.
Lục Sính hừ một tiếng rồi mắng:
"Cái cẩu đồ vật thiếu thao này, còn dám chơi tâm nhãn cùng anh à, em cứ việc thử mà xem, xem đời này của em có thể thoát khỏi tay anh hay không?"
Cô rũ cái đầu nhỏ xuống, đầu tóc dài rối tung:
"Em, em sẽ không dám làm như thế nữa."
Không dám?
Nhưng hắn cảm thấy cô sẽ còn dám làm nữa a:
"Thu hồi cái lớp ngụy trang đó của em đi, đừng có mà giả bộ đáng thương nữa."
Cô còn có thể nói cái gì được nữa chứ, còn cái bộ dáng đáng thương này chỉ là theo bản năng nên cô mới làm như vậy thôi, cũng có thể là do ngụy trang lâu rồi, nên chỉ cần Lục Sính hơi phát hỏa một chút là cô liền tiến vào cái loại trạng thái này đi.
Cũng may là lần này Lục Sính không có động thủ thật, cũng xem như trong cái rủi có cái may, chuyện này nếu như với tính tình trước kia của hắn, sợ là cô sớm bị hắn đánh rồi a!
"Quỳ dẩu xuống."
Cô run run rẩy rẩy mà quỳ dẩu, làm tiểu huy*t lộ ra, Lục Sính lần này cũng không có mà cường ngạnh đi vào, mà là thật nhẫn nại để làm màn dạo đầu cho cô.
Ngón tay ở trong tiểu huy*t cứ thọc vào rút ra, thực mau liền đem dâm thủy chảy tràn ra ngoài.
Cô cảm thấy thân thể của mình hình như càng ngày càng nhạy cảm hơn thì phải, mỗi lần hắn đều làm không đến mấy cái thì cô đã ướt đẫm rồi.
Vốn đang nghĩ hắn đang tức giận như thế thì lần này chắc hắn sẽ phát cuồng mà thao lộng cô đến chết đi sống lại, nhưng mà cái gì cũng không có, hắn vẫn cứ giống như những ngày bình thường khác, làm cô cảm thấy hơi kỳ quái.
Lục Sính vỗ vỗ lên tiểu huy*t của cô rồi nói:
"Cẩu đồ vật, lần này sinh cho anh đứa con trai đi!"
Hắn đã nói như thế rồi thì cô còn có thể làm được cái gì bây giờ? Chẳng lẽ dám nói mình không nghĩ muốn sinh con cho hắn sao!
Trong lòng lan tràn khuất nhục cùng không cam lòng, nước mắt cô liền yên lặng mà rơi xuống.
"Anh lại oan uổng cho em nữa rồi, sở dĩ em làm hết thảy những thứ này đều vì muốn tốt cho anh mà thôi."
Lục Sính nhìn nhìn biểu tình trên mặt cô rồi hỏi lại:
"Vì anh? Nhưng sao anh lại cảm thấy em đây chính là vì bản thân mình thôi chứ? Chúng ta đếm đếm thử xem những sự tình trước đây, không phải mỗi một chuyện trước khi nó phát sinh, em đều sẽ lựa chọn ngoan ngoãn cùng nhẫn nhục chấp nhận mọi thứ anh yêu cầu, sau đó lại tìm một cái thời gian mà chạy trốn đi hay sao chứ?"
Nghe hắn nói xong thì cô sợ hãi mà nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lục Sính hừ nhẹ một tiếng:
"Đúng thật là, lần này em nếu là dám chạy trốn thì đừng có mà để bị anh bắt lại được, nếu không cái chân chó đó của em cũng nghĩ cũng đừng nghĩ muốn nó nữa."
Cô nuốt nuốt nước miếng rồi khàn giọng nói:
"Em không có bỏ trốn, thật sự, lần này em không bỏ trốn đâu mà."
Lục Sính trừng cô một cái:
"Về sau Nha Nha cứ để Dung tỷ chăm sóc đi, em không cần phải cả ngày cứ vây xung quanh con bé đâu."
Cô mở to hai mắt, không dám tin mà hỏi lại:
"Anh nói thế là có ý tứ gì?"
"Anh có ý tứ gì? Em thử ước lượng chuyện mình sắp làm đi, anh không nghĩ sẽ để con bé đi theo em để mà chịu khổ đâu."
Cô tức giận mà nhìn hắn không chớp mắt. Đôi mắt vì nghẹn khuất mà dần dần đỏ bừng lên, cô đứng dậy đẩy hắn một cái:
"Anh không cảm thấy mình quá đáng lắm sao? Nha Nha là con gái của em, em là mẹ của nó, dựa vào cái gì mà em không thể tự mình chiếu cố con bé chứ?"
* chiếu cố: quan tâm, chăm sóc
Lục Sính ôm chằm lấy cô mà nói:
"Em đừng có mà để anh nói thẳng ra, anh đã tự mình giữ lại mặt mũi cho em, chẳng lẽ em không nhìn ra được sao?"
Cô không giãy giụa nữa mà rầu rĩ mở miệng:
"Vậy em một ngày nhiều ít có thể thấy con được mấy tiếng?"
"Một ngày hai tiếng đồng hồ đi."
Lúc này đây Lục Sính cảm thấy cái kế hoạch này của mình đã làm được rất gắt gao, chặt chẽ, có thể để cô nhìn thấy, nhưng không cho họ ở bên nhau lâu, hắn thật muốn nhìn xem cô sẽ làm như thế nào để cùng mình nháo ầm ĩ đây.
Nếu cô càng làm ầm ĩ, càng chứng minh cô rất để ý đến con gái. Chỉ cần nắm được thứ gì đó mà cô để ý, thì hắn liền có biện pháp để giữ cô lại bên người mình
"Anh?"
Lục Sính nhướng mày:
"Anh thì làm sao?"
Cô bĩu môi rồi khóc:
"Anh đây là muốn mạng của em có phải không? Vậy chi bằng anh trực tiếp giết chết em đi, anh biết là em đối với con gái luôn canh cánh trong lòng, vậy mà, vậy mà anh còn.....!"
Mỗi ngày con bé đều ở dưới mí mắt của cô mà xoay vòng, giờ thình lình có thêm cái thời gian ước thúc gì đó, cô làm sao mà chịu nổi a.
Lục Sính đem cô ôm lên, rồi lau lau nước mắt:
"Khóc cái gì? Em nếu là không giở trò, anh cần phải làm như vậy sao?"
Cô hít hít cái mũi, nói:
"Em là nơi nào giở trò? Anh là muốn nói cái gì thì là cái đó, anh còn muốn em phải như thế nào nữa?"
Hắn nghe cô cãi bướng liền thành công đem hắn chọc cho tức đến phải cười ra tiếng, liền nắm lấy cằm cô rồi nói:
"Vậy thì cùng anh nói chút đi, tại sao em lại để Tô Cảnh Hành đem xe đưa ra ngoài thành mà giấu đi?"
Nghe hắn hỏi thế thì mặt mũi cô trắng bệch ra, không nghĩ tới thì ra Lục Sính đã biết chuyện này rồi.
Lục Sính nhìn cô rồi hỏi lại:
"Em an phận chút đi, đừng có mà ép anh phải ra tay với em. Thật sự cho rằng anh chỉ là cái vật bày trí thôi sao? Hay là em cảm thấy những việc mà Tô Cảnh Hành làm đều là thần không biết, quỷ không hay? Em hãy nhớ rõ giùm cho anh, cái Hoài Châu này giờ đã là của anh rồi, hắn ta có muốn làm cái gì, anh có thể còn không rõ ràng được hay sao?"
Giờ phút này cô không dám nhìn thẳng vào hắn, mà chỉ dám ngồi ở trong lòng ngực hắn, thân thể run rẩy lên.
Lục Sính hừ một tiếng rồi mắng:
"Cái cẩu đồ vật thiếu thao này, còn dám chơi tâm nhãn cùng anh à, em cứ việc thử mà xem, xem đời này của em có thể thoát khỏi tay anh hay không?"
Cô rũ cái đầu nhỏ xuống, đầu tóc dài rối tung:
"Em, em sẽ không dám làm như thế nữa."
Không dám?
Nhưng hắn cảm thấy cô sẽ còn dám làm nữa a:
"Thu hồi cái lớp ngụy trang đó của em đi, đừng có mà giả bộ đáng thương nữa."
Cô còn có thể nói cái gì được nữa chứ, còn cái bộ dáng đáng thương này chỉ là theo bản năng nên cô mới làm như vậy thôi, cũng có thể là do ngụy trang lâu rồi, nên chỉ cần Lục Sính hơi phát hỏa một chút là cô liền tiến vào cái loại trạng thái này đi.
Cũng may là lần này Lục Sính không có động thủ thật, cũng xem như trong cái rủi có cái may, chuyện này nếu như với tính tình trước kia của hắn, sợ là cô sớm bị hắn đánh rồi a!
"Quỳ dẩu xuống."
Cô run run rẩy rẩy mà quỳ dẩu, làm tiểu huy*t lộ ra, Lục Sính lần này cũng không có mà cường ngạnh đi vào, mà là thật nhẫn nại để làm màn dạo đầu cho cô.
Ngón tay ở trong tiểu huy*t cứ thọc vào rút ra, thực mau liền đem dâm thủy chảy tràn ra ngoài.
Cô cảm thấy thân thể của mình hình như càng ngày càng nhạy cảm hơn thì phải, mỗi lần hắn đều làm không đến mấy cái thì cô đã ướt đẫm rồi.
Vốn đang nghĩ hắn đang tức giận như thế thì lần này chắc hắn sẽ phát cuồng mà thao lộng cô đến chết đi sống lại, nhưng mà cái gì cũng không có, hắn vẫn cứ giống như những ngày bình thường khác, làm cô cảm thấy hơi kỳ quái.
Lục Sính vỗ vỗ lên tiểu huy*t của cô rồi nói:
"Cẩu đồ vật, lần này sinh cho anh đứa con trai đi!"
Hắn đã nói như thế rồi thì cô còn có thể làm được cái gì bây giờ? Chẳng lẽ dám nói mình không nghĩ muốn sinh con cho hắn sao!
Trong lòng lan tràn khuất nhục cùng không cam lòng, nước mắt cô liền yên lặng mà rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.