Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 29: Đóng cổng thả chó
Hoàng Sansan
09/12/2020
Âu Hân đang đi lại gần cổng thì chợt dừng lại . Mắt nhìn chăm chăm vào
cổng , rồi nhìn vào căn biệt thự trước mặt , nhìn sang xung quanh . "
Sao mới có 1 tháng không về Sơn Hồng , mà thấy lạ vậy nhỉ . Cổng nhìn
mới cứng , tường xung quanh hình như được xây lại ". Đang lúc suy nghĩ
lại nghe thấy tiếng quát .
- MAU ĐÓNG CỔNG , THẢ CHÓ !!
GÂU GÂU GÂU GRỪ . Những con chó đen tuyền từ trong xồ ra , sủa inh ỏi , Âu Hân nhìn nó , trợn mắt .
- AAAAAA !!!!!
Âu Hân lùi vội lại phía sau , do giật mình mà lùi lại nên bị ngã . Cô vô thức chống tay trái xuống đất và rồi.... những người mặc đồ đen đứng sau cánh cổng kia phải một phen hoảng hồn . Có người định mở cổng nhưng sau đó lùi lại ngay không dám mở nữa . Còn Âu Hân cô đau đến điếng người , bặm chặt môi . Cô đưa tay lên đặt vào vết thương , lại thấy ươn ướt . Đôi mắt đen nhìn xuống thì đã thấy một mảng máu hiện rõ lên chiếc áo y tá màu xanh nhạt . Thôi xong rồi . Vết thương mới được hơn tuần còn chưa lành lặn đã bị cô làm cho hở miệng . Âu Hân giữ vào vết thương , từ từ đứng dậy . Cô vẫn đứng nguyên vị trí bị ngã , không dám lại gần cái cổng mà cất cao giọng với bốn , năm người đứng đằng sau cánh cổng đang giữ mấy con chó . Mấy con chó đấy cô đây không dám đùa đâu , toàn chó săn chuyên nghiệp cha cô mua với giá trên trời từ Châu Âu về . Lần trước cô chỉ đùa đùa với nó 1 chút xíu thôi mà bị nó rượt đến là thảm .
- Mấy người đang làm gì vậy ? Thả chó ra làm gì ? Còn không mau mở cổng cho tôi còn vào băng vết thương nữa ?!
Nghe cô nói mà mấy người kia nhìn nhau , rồi có một người cất giọng sợ sệt lên tiếng :
- Tiểu thư , lão gia có lệnh rồi : chỉ cần tiểu thư về , lập tức đóng cổng thả chó , không cho vào .
- CÁI GÌ ?!!
Âu Hân như không tin vào tai mình nghe thấy . Mắt mở to hết cỡ , đứng bất động ở đó .
Cha cô là đuổi cô đi sao ? Cha không thương cô nữa sao ? Âu Hân chợt thay đổi . Không còn là đôi mắt đen ngây thơ nữa , thay vào đó đôi mắt đen ấy mang theo tia sát khí , nhìn thẳng vào mấy người đứng bên trong kia . Mấy người kia thấy ánh mắt cô nhìn như vậy thì đều rét run . Tiểu thư thật sự của bọn họ xuất hiện rồi . Chính là cái kiểu , trên người lúc nào cũng có sát khí tỏa ra .
- Mở cổng .
Âu Hân dùng tông giọng nhẹ nhàng vang lên . Nhưng như vậy mấy người kia càng sợ hãi mà đứng sát lại gần nhau . Sau đó không ai bảo ai mà đều buông đây đang cầm trên tay ra . Lũ chó thì chạy xô ra cổng nhìn cô gầm gừ . Còn mấy người kia đã không thấy bóng đâu . Âu Hân nhíu mày , cô là đang rất giận . Đúng lúc này , lại vang lên giọng nói mà tới lượt cô rét run .
- Hân Hân .
Âu Hân chân run run như đứng không vững . Cái giọng nói này ? Sao có thể ?
- Hân Hân , muộn rồi . Chúng ta về nhà thôi .
Cái giọng ấy vang lên lần nữa . Lần này Âu Hân như thấy tim ngừng đập . Từ từ quay mặt lại thì thấy anh , một thân âu phục xanh , trên vai là cái gì đấy mà cô chỉ biết nó là quân hàm thiếu soái . Anh ....sao anh lại ở đây ?! Anh phát hiện ra cô rồi ? Không ! Không được ! Không thể để anh phát hiện ra cô được.Âu Hân nở nụ cười như để che đi sự sợ hãi . Cố bình tĩnh nhất có thể để đáp lại anh .
- Anh đang nói ai vậy ? Tôi sao ?
Kì Hạo thấy cô nói vậy thì lông mày khẽ nhíu lại . Hai người đúng là giống nhau , không hài lòng cái gì , cách dễ nhận ra nhất là lông mày nhíu lại . Anh nhìn cô lạnh lùng , cô nhìn anh cười cười .
- Tôi đang nói vợ tôi .
- Ồ !
Âu Hân ồ lên một tiếng rồi làm bộ nhìn ngó xung quanh . Sau đó mới lên tiếng :
- Ở đây có vợ anh à ? Sao tôi không nhìn thấy ?
- Em có thấy ai nói : " mình có thể tự nhìn thấy bản thân mình " chưa ?
Âu Hân nghệt mặt ra nhìn anh . Ý anh là sao ? Âu Hân chớp chớp mắt nhìn anh , sau đó mặt cứng đờ . Chỉ bởi vì sau vài phút cô cũng đã hiểu được câu nói của anh .
- Tôi đâu phải vợ anh . Hình như anh nhầm người rồi .
- Em chắc chứ !?
Kì Hạo nghe cô nói " tôi đâu phải vợ anh " mà mặt đen lại , đầu hiện rõ ba vạch hắc tuyến . Cô lại dám nói cô không phải vợ anh ? Chuyện cô kể xấu anh với người khác anh còn chưa xử cô , vậy mà bây giờ cô còn dám mạnh miệng nói rất to " tôi đâu phải vợ anh " . Có phải anh chưa làm gì nên cô chưa biết sợ phải không ? Được , hôm nay anh sẽ cho cô biết . Để xem cô còn dám nói như vậy nữa không .
- Chắc .... chắc... chắc chứ . Tôi còn chưa yêu ai , sao có chồng được ?
Âu Hân cố bình tĩnh hết mức có thể để đáp lại anh . Không ai hiểu bây giờ tim cô nó đập nhanh tới mức nào . Chân cô đã run lắm rồi .
- Theo tôi về nhà , tôi chứng minh cho em thấy : EM LÀ VỢ TÔI !
- MAU ĐÓNG CỔNG , THẢ CHÓ !!
GÂU GÂU GÂU GRỪ . Những con chó đen tuyền từ trong xồ ra , sủa inh ỏi , Âu Hân nhìn nó , trợn mắt .
- AAAAAA !!!!!
Âu Hân lùi vội lại phía sau , do giật mình mà lùi lại nên bị ngã . Cô vô thức chống tay trái xuống đất và rồi.... những người mặc đồ đen đứng sau cánh cổng kia phải một phen hoảng hồn . Có người định mở cổng nhưng sau đó lùi lại ngay không dám mở nữa . Còn Âu Hân cô đau đến điếng người , bặm chặt môi . Cô đưa tay lên đặt vào vết thương , lại thấy ươn ướt . Đôi mắt đen nhìn xuống thì đã thấy một mảng máu hiện rõ lên chiếc áo y tá màu xanh nhạt . Thôi xong rồi . Vết thương mới được hơn tuần còn chưa lành lặn đã bị cô làm cho hở miệng . Âu Hân giữ vào vết thương , từ từ đứng dậy . Cô vẫn đứng nguyên vị trí bị ngã , không dám lại gần cái cổng mà cất cao giọng với bốn , năm người đứng đằng sau cánh cổng đang giữ mấy con chó . Mấy con chó đấy cô đây không dám đùa đâu , toàn chó săn chuyên nghiệp cha cô mua với giá trên trời từ Châu Âu về . Lần trước cô chỉ đùa đùa với nó 1 chút xíu thôi mà bị nó rượt đến là thảm .
- Mấy người đang làm gì vậy ? Thả chó ra làm gì ? Còn không mau mở cổng cho tôi còn vào băng vết thương nữa ?!
Nghe cô nói mà mấy người kia nhìn nhau , rồi có một người cất giọng sợ sệt lên tiếng :
- Tiểu thư , lão gia có lệnh rồi : chỉ cần tiểu thư về , lập tức đóng cổng thả chó , không cho vào .
- CÁI GÌ ?!!
Âu Hân như không tin vào tai mình nghe thấy . Mắt mở to hết cỡ , đứng bất động ở đó .
Cha cô là đuổi cô đi sao ? Cha không thương cô nữa sao ? Âu Hân chợt thay đổi . Không còn là đôi mắt đen ngây thơ nữa , thay vào đó đôi mắt đen ấy mang theo tia sát khí , nhìn thẳng vào mấy người đứng bên trong kia . Mấy người kia thấy ánh mắt cô nhìn như vậy thì đều rét run . Tiểu thư thật sự của bọn họ xuất hiện rồi . Chính là cái kiểu , trên người lúc nào cũng có sát khí tỏa ra .
- Mở cổng .
Âu Hân dùng tông giọng nhẹ nhàng vang lên . Nhưng như vậy mấy người kia càng sợ hãi mà đứng sát lại gần nhau . Sau đó không ai bảo ai mà đều buông đây đang cầm trên tay ra . Lũ chó thì chạy xô ra cổng nhìn cô gầm gừ . Còn mấy người kia đã không thấy bóng đâu . Âu Hân nhíu mày , cô là đang rất giận . Đúng lúc này , lại vang lên giọng nói mà tới lượt cô rét run .
- Hân Hân .
Âu Hân chân run run như đứng không vững . Cái giọng nói này ? Sao có thể ?
- Hân Hân , muộn rồi . Chúng ta về nhà thôi .
Cái giọng ấy vang lên lần nữa . Lần này Âu Hân như thấy tim ngừng đập . Từ từ quay mặt lại thì thấy anh , một thân âu phục xanh , trên vai là cái gì đấy mà cô chỉ biết nó là quân hàm thiếu soái . Anh ....sao anh lại ở đây ?! Anh phát hiện ra cô rồi ? Không ! Không được ! Không thể để anh phát hiện ra cô được.Âu Hân nở nụ cười như để che đi sự sợ hãi . Cố bình tĩnh nhất có thể để đáp lại anh .
- Anh đang nói ai vậy ? Tôi sao ?
Kì Hạo thấy cô nói vậy thì lông mày khẽ nhíu lại . Hai người đúng là giống nhau , không hài lòng cái gì , cách dễ nhận ra nhất là lông mày nhíu lại . Anh nhìn cô lạnh lùng , cô nhìn anh cười cười .
- Tôi đang nói vợ tôi .
- Ồ !
Âu Hân ồ lên một tiếng rồi làm bộ nhìn ngó xung quanh . Sau đó mới lên tiếng :
- Ở đây có vợ anh à ? Sao tôi không nhìn thấy ?
- Em có thấy ai nói : " mình có thể tự nhìn thấy bản thân mình " chưa ?
Âu Hân nghệt mặt ra nhìn anh . Ý anh là sao ? Âu Hân chớp chớp mắt nhìn anh , sau đó mặt cứng đờ . Chỉ bởi vì sau vài phút cô cũng đã hiểu được câu nói của anh .
- Tôi đâu phải vợ anh . Hình như anh nhầm người rồi .
- Em chắc chứ !?
Kì Hạo nghe cô nói " tôi đâu phải vợ anh " mà mặt đen lại , đầu hiện rõ ba vạch hắc tuyến . Cô lại dám nói cô không phải vợ anh ? Chuyện cô kể xấu anh với người khác anh còn chưa xử cô , vậy mà bây giờ cô còn dám mạnh miệng nói rất to " tôi đâu phải vợ anh " . Có phải anh chưa làm gì nên cô chưa biết sợ phải không ? Được , hôm nay anh sẽ cho cô biết . Để xem cô còn dám nói như vậy nữa không .
- Chắc .... chắc... chắc chứ . Tôi còn chưa yêu ai , sao có chồng được ?
Âu Hân cố bình tĩnh hết mức có thể để đáp lại anh . Không ai hiểu bây giờ tim cô nó đập nhanh tới mức nào . Chân cô đã run lắm rồi .
- Theo tôi về nhà , tôi chứng minh cho em thấy : EM LÀ VỢ TÔI !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.