Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 75: Đột nhiên thêm một người
Hoàng Sansan
09/12/2020
Âu Hân lại gần một tên lính nhất . Cô quay ra nhìn hắn nở nụ cười tươi .
Tên đó chưa kịp " tiếp nhận " nụ cười của cô thì đã mắt trợn trừng mắt
nhìn cô , người hắn mất cảm giác ngã vật ra may có Lý Nhạc Lăng ở đằng
sau đỡ nên không gây ra tiếng động .
Âu Hân lấy tay miết qua lưỡi dao đang nhỏ máu , nhếch môi cười . Chỉ một phát cắt đứt động mạch ở cổ . Chậc chậc ...
Vì là lối vào nhà vệ sinh nên chỉ có khoảng hai , ba tên và đều đã được xử lý gọn .
Lý Nhạc Lăng chép miệng nhìn cô . Quả không hổ danh con gái ông trùm mafia .
Còn Tố Mai rất kinh ngạc nhìn cô . Nhưng vì đã được dặn dò trước nên cũng không hỏi nhiều chỉ lặng lẽ bám theo tay Lý Nhạc Lăng .
Âu Hân quay lại đằng sau nhìn trước khi bước vào nhà vệ sinh thì lại nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc .
Mái tóc màu đỏ rượu kia ...
Là Tề Phi ! Còn người bên cạnh là Dịch Cẩn . Âu Hân nhìn kĩ lại thì không nhìn thấy hai người đâu nữa .
Cô nhìn lộn sao ? Không đúng ! Aiz , mà hai người họ có ở đây hay không thì cũng không liên quan đến cô cơ mà . Nhưng không hiểu sao , trong đầu cô lại cứ vấn vương điều đó trong đầu .
Nghe tiếng Lý Nhạc Lăng gọi nhỏ phía sau , cô nhẹ đóng cửa nhà vệ sinh lại đi vào trong .
- Cô nhìn thấy lỗ thông khí trên trần kia không . Mà gọi là vậy thôi chứ tôi lại nghĩ là đường đi bí mật đấy . Theo lỗ thông khí đó , chúng ta cứ bò thẳng , nó sẽ đưa chúng ta xuống phòng hệ thống chính của trung tâm ở tầng một . Ở phòng hệ thống có đường riêng đi ra ngoài . Theo đường riêng đó thì ra bên ngoài sẽ là sông . Chính là con sông lớn chảy dài ra biển .
Âu Hân và Tố Mai chăm chú nghe Lý Nhạc Lăng vừa nói , tay quờ quạng diễn tả .
- Vậy chúng ta sẽ bò trong lỗ thông khí đó bao lâu ? Trong đó thở được không ? Mà bò như vậy xuống tầng một không phải dốc đầu à ?
- Tòa nhà này cao 101 tầng . Lỗ thông khí đó không phải đường thẳng mà là đường tròn . Cô cứ tưởng tượng có con trăn lớn thật lớn quấn quanh 101 tầng này . Đường đi đó chính là như vậy .
- Cậu ...đáng ra nên làm bác sĩ khoa thần kinh .
Âu Hân nghe cậu ta diễn tả thì cuối cùng chỉ có thể tặng cậu ta một câu như vậy thôi . Cô cứ tưởng cậu ta biết trước rồi thì có thể chọn một đường thoát có thể nói là khôn ngoan nhưng ai mà ngờ được .
Cách này đúng là quá " khôn ngoan ". Cô thề là cô không hình dung nổi thiết kế của tòa nhà to lớn này . Quá phức tạp .
- Được rồi . Mau lên không bị phát hiện . Âu Hân , tôi đỡ cô lên trước , cô đi đầu nếu có gặp gì phiền cô xử trước . Tiếp đến là Tố Mai , tôi sẽ là người sau cùng . Ok chứ !
- Rồi , rồi mau lên !
Lý Nhạc Lăng cũng Tố Mai mau chóng độ cô với lên trần mở nắp lỗ thông khí .
Cũng may , Lý Nhạc Lăng còn sót lại một chút lòng tốt . Lúc cô chuẩn bị cho mình một chiếc váy thật hiền thục để mặc thì cậu ta đã nhắc khéo cô mặc quần áo thay vì váy .
Vì vậy cô đang mặc chiếc áo phông trắng và quần yếm bò , chân đi giày trắng . Tố Mai thì rất ít khi mặc váy , đa phần cô bạn này của cô diện quần jean và áo sơ mi . Về trang phục để chạy thì quá tốt rồi .
Bò được một đoạn mà cô thấy đau hết khuỷu tay vì chỗ đó cô phải chống để bò dễ hơn . Không những vậy mà còn phải bò rất nhẹ nhàng vì theo lời Lý Nhạc Lăng nói thì đường này có vách ngăn khá là mỏng .
Đang bò thì cô thấy phía trước có cái gì sáng lên màu đỏ . Cái thứ sáng màu đỏ đó chỉ rất nhỏ thôi . Trong đường này khá tối nên cô không nhịn được vật sáng đỏ đó là gì . Cho đến khi cô bò được tới và nhìn rõ vật đó là gì thì gương mặt cô cứng lại .
Mẹ nó , thế mà là ...BOM .
- Âu Hân ! Âu Hân ! Cô làm gì vậy ? Sao không bò tiếp đi .
Lý Nhạc Lăng không thấy cô bò tiếp thì giọng sốt ruột gọi nhỏ .
Âu Hân nghiêng người nép về phía đối diện của quả bom .
- Lý Nhạc Lăng . Bom nè . Phá đi .
Cô quay đầu nhìn lại đằng sau cười cười . Vì tối nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt cậu ta như thì nào mà chỉ nghe được một câu chửi " Mẹ nó " .
Quả bom này đặt gần ngay một lắp mở của lỗ thông gió nên cô đoán là bọn chúng đã mở nắp ra rồi đưa quả bom này lên . Cũng không tệ . Nhưng khả năng phá bom của cô thì ..... Thông qua cái lần phá bom ở Uyển Cát và cô suýt cắt sai đây thì cô biết khả năng của mình ở đâu rồi .
Chốt lại một câu . Cái việc này ... cô không dám chơi liềiu như lần trước nữa .
- Đồng Âu Hân . Chẳng lẽ cô không biết phá bom .
- Một là tôi phá chúng ta sẽ tan xác . Hai là cậu hướng dẫn tôi phá chúng ta có cơ hội bò tiếp .
Lý Nhạc Lăng " xì " một tiếng .
- Tôi không biết phá . Tôi chỉ là một bác sĩ cầm dao mổ kéo mổ chứ không phải cầm kéo phá bom .
- Vậy phải làm sao . Quả bom lớn như vậy nếu không phá thì ...
Giọng Tố Mai lo lắng sau khi nghe Lý Nhạc Lăng nói . Âu Hân nhìn quả bom ngay trước mắt nhăn mặt .
Cạch .
Âm thanh vang lên khiến ba con người đang suy tư phải tròn mắt . Âu Hân là người nằm ngay cạnh quả bom và cũng như ngay lỗ thông gió không biết là của tầng thứ bao nhiêu , cô đang nhìn lỗ thông gió được mở ra và bàn tay đưa lên sờ vào quả bom .
Một giọng trầm thấp vang lên chỗ Âu Hân khiến cô càng kinh ngạc.
- Giúp tôi hạ quả bom xuống . Tôi sẽ phá .
Âu Hân lấy tay miết qua lưỡi dao đang nhỏ máu , nhếch môi cười . Chỉ một phát cắt đứt động mạch ở cổ . Chậc chậc ...
Vì là lối vào nhà vệ sinh nên chỉ có khoảng hai , ba tên và đều đã được xử lý gọn .
Lý Nhạc Lăng chép miệng nhìn cô . Quả không hổ danh con gái ông trùm mafia .
Còn Tố Mai rất kinh ngạc nhìn cô . Nhưng vì đã được dặn dò trước nên cũng không hỏi nhiều chỉ lặng lẽ bám theo tay Lý Nhạc Lăng .
Âu Hân quay lại đằng sau nhìn trước khi bước vào nhà vệ sinh thì lại nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc .
Mái tóc màu đỏ rượu kia ...
Là Tề Phi ! Còn người bên cạnh là Dịch Cẩn . Âu Hân nhìn kĩ lại thì không nhìn thấy hai người đâu nữa .
Cô nhìn lộn sao ? Không đúng ! Aiz , mà hai người họ có ở đây hay không thì cũng không liên quan đến cô cơ mà . Nhưng không hiểu sao , trong đầu cô lại cứ vấn vương điều đó trong đầu .
Nghe tiếng Lý Nhạc Lăng gọi nhỏ phía sau , cô nhẹ đóng cửa nhà vệ sinh lại đi vào trong .
- Cô nhìn thấy lỗ thông khí trên trần kia không . Mà gọi là vậy thôi chứ tôi lại nghĩ là đường đi bí mật đấy . Theo lỗ thông khí đó , chúng ta cứ bò thẳng , nó sẽ đưa chúng ta xuống phòng hệ thống chính của trung tâm ở tầng một . Ở phòng hệ thống có đường riêng đi ra ngoài . Theo đường riêng đó thì ra bên ngoài sẽ là sông . Chính là con sông lớn chảy dài ra biển .
Âu Hân và Tố Mai chăm chú nghe Lý Nhạc Lăng vừa nói , tay quờ quạng diễn tả .
- Vậy chúng ta sẽ bò trong lỗ thông khí đó bao lâu ? Trong đó thở được không ? Mà bò như vậy xuống tầng một không phải dốc đầu à ?
- Tòa nhà này cao 101 tầng . Lỗ thông khí đó không phải đường thẳng mà là đường tròn . Cô cứ tưởng tượng có con trăn lớn thật lớn quấn quanh 101 tầng này . Đường đi đó chính là như vậy .
- Cậu ...đáng ra nên làm bác sĩ khoa thần kinh .
Âu Hân nghe cậu ta diễn tả thì cuối cùng chỉ có thể tặng cậu ta một câu như vậy thôi . Cô cứ tưởng cậu ta biết trước rồi thì có thể chọn một đường thoát có thể nói là khôn ngoan nhưng ai mà ngờ được .
Cách này đúng là quá " khôn ngoan ". Cô thề là cô không hình dung nổi thiết kế của tòa nhà to lớn này . Quá phức tạp .
- Được rồi . Mau lên không bị phát hiện . Âu Hân , tôi đỡ cô lên trước , cô đi đầu nếu có gặp gì phiền cô xử trước . Tiếp đến là Tố Mai , tôi sẽ là người sau cùng . Ok chứ !
- Rồi , rồi mau lên !
Lý Nhạc Lăng cũng Tố Mai mau chóng độ cô với lên trần mở nắp lỗ thông khí .
Cũng may , Lý Nhạc Lăng còn sót lại một chút lòng tốt . Lúc cô chuẩn bị cho mình một chiếc váy thật hiền thục để mặc thì cậu ta đã nhắc khéo cô mặc quần áo thay vì váy .
Vì vậy cô đang mặc chiếc áo phông trắng và quần yếm bò , chân đi giày trắng . Tố Mai thì rất ít khi mặc váy , đa phần cô bạn này của cô diện quần jean và áo sơ mi . Về trang phục để chạy thì quá tốt rồi .
Bò được một đoạn mà cô thấy đau hết khuỷu tay vì chỗ đó cô phải chống để bò dễ hơn . Không những vậy mà còn phải bò rất nhẹ nhàng vì theo lời Lý Nhạc Lăng nói thì đường này có vách ngăn khá là mỏng .
Đang bò thì cô thấy phía trước có cái gì sáng lên màu đỏ . Cái thứ sáng màu đỏ đó chỉ rất nhỏ thôi . Trong đường này khá tối nên cô không nhịn được vật sáng đỏ đó là gì . Cho đến khi cô bò được tới và nhìn rõ vật đó là gì thì gương mặt cô cứng lại .
Mẹ nó , thế mà là ...BOM .
- Âu Hân ! Âu Hân ! Cô làm gì vậy ? Sao không bò tiếp đi .
Lý Nhạc Lăng không thấy cô bò tiếp thì giọng sốt ruột gọi nhỏ .
Âu Hân nghiêng người nép về phía đối diện của quả bom .
- Lý Nhạc Lăng . Bom nè . Phá đi .
Cô quay đầu nhìn lại đằng sau cười cười . Vì tối nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt cậu ta như thì nào mà chỉ nghe được một câu chửi " Mẹ nó " .
Quả bom này đặt gần ngay một lắp mở của lỗ thông gió nên cô đoán là bọn chúng đã mở nắp ra rồi đưa quả bom này lên . Cũng không tệ . Nhưng khả năng phá bom của cô thì ..... Thông qua cái lần phá bom ở Uyển Cát và cô suýt cắt sai đây thì cô biết khả năng của mình ở đâu rồi .
Chốt lại một câu . Cái việc này ... cô không dám chơi liềiu như lần trước nữa .
- Đồng Âu Hân . Chẳng lẽ cô không biết phá bom .
- Một là tôi phá chúng ta sẽ tan xác . Hai là cậu hướng dẫn tôi phá chúng ta có cơ hội bò tiếp .
Lý Nhạc Lăng " xì " một tiếng .
- Tôi không biết phá . Tôi chỉ là một bác sĩ cầm dao mổ kéo mổ chứ không phải cầm kéo phá bom .
- Vậy phải làm sao . Quả bom lớn như vậy nếu không phá thì ...
Giọng Tố Mai lo lắng sau khi nghe Lý Nhạc Lăng nói . Âu Hân nhìn quả bom ngay trước mắt nhăn mặt .
Cạch .
Âm thanh vang lên khiến ba con người đang suy tư phải tròn mắt . Âu Hân là người nằm ngay cạnh quả bom và cũng như ngay lỗ thông gió không biết là của tầng thứ bao nhiêu , cô đang nhìn lỗ thông gió được mở ra và bàn tay đưa lên sờ vào quả bom .
Một giọng trầm thấp vang lên chỗ Âu Hân khiến cô càng kinh ngạc.
- Giúp tôi hạ quả bom xuống . Tôi sẽ phá .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.