Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 11: Gọi là chồng hoặc ông xã, đều tạm chấp nhận được
Hoàng Sansan
09/12/2020
Âu Hân cùng Kì Hạo đi xuống dưới nhà mà chân không hiểu sao cứ run cầm cập , đứng trước kẻ thù cầm súng tôi cũng không run như này . Chưa gì đã
bưng trà cha mẹ chồng là sao. Vương Kì Hạo thấy cô như vậy thì đưa tay
ra nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô . Cô ngạc nhiên quay qua nhìn anh
nhưng anh coi như không thấy gì , vẫn nắm tay cô đi thẳng xuống dưới .
Tới trước mặt cha mẹ chồng cô cúi mặt xuống để chào hỏi , Vương đại soái và Vương phu nhân cảm thấy rất hài lòng , cô con dâu này cũng rất hiểu
lễ nghi , ăn mặc cũng không đua đòi như các cô gái hiện đại khác , rất
giản dị nhưng rất đẹp và vô cùng quý phái .
- Hân Hân , lại đây mẹ xem , vết thương con sao rồi .
Bà Vương đưa tay ra , cô cũng nhẹ nhàng đi tới trước mặt người nở nụ cười thật đẹp :
- Phu nhân , vết thương của con , đại thiếu soái đã giúp con rồi nên không sao ạ .
Nghe cô nói 3 từ ' đại thiếu soái ' mà anh giận đen mặt , chẳng nhẽ cô coi anh xa lạ tới vậy sao " Tôi là chồng em rồi mà " . Bà Vương kéo nhẹ tay cô rồi cười , giọng nói đúng chất 1 phu nhân quyền quý nhưng không kiêu ngạo như Kỉ Ái Hà , đấy là Âu Hân chỉ so sánh với người gần mình .
- Con bé này , giờ nào rồi mà còn xưng hô như vậy , từ nay ta đã là mẹ con , cứ gọi ta là mẹ , còn tên tiểu tử đó thì...
- Gọi là chồng hoặc ông xã , đều tạm chấp nhận được .
Chưa để Vương phu nhân nói xong , Vương Kì Hạo đã không nhịn được mà xen lời vào . Nghe anh nói xong mà cô gượng đỏ mặt " anh ta là đang nghĩ gì trong đầu vậy , thật trọc tức cô rồi " . Trương Hạ Sảnh đứng bên cạnh nhìn 1 nhà 4 người cười nói vui vẻ mà hận không thể tới cào nát mặt cô .
- Hân Hân , ta có cái này tặng con .
Vương Đại soái lên tiếng , đưa tới trước mặt cô 1 hộp gỗ , cô đi tới trước mặt ông , đưa tay ra nhận
- Con cảm ơn cha .
- Hân Hân , con mở ra đi .
Âu Hân theo lời mở chiếc hộp ra . Woww chiếc vòng phỉ thúy này , đẹp quá , thật tinh xảo , thật là kiệt tác . Cô thầm trầm trồ khen gợi nó . Cô chưa từng thấy chiếc vòng tay phỉ thúy nào đẹp như này.
- Hân Hân , chiếc vòng này là vật ra truyền của Vương gia , ba mẹ giao nó lại cho con , con nhất định phải giữ thật tốt , sau này còn giao lại nó cho con mình nữa.
- Bác gái à , chiếc vòng quý như này , giao cho Âu Hân con sợ ...
Trương Hạ Sảnh tức mình lên tiếng , đi tới cạnh Vương phu nhân nắm tay bà . Bà Vương vẫn tươi cười đặt tay mình lên tay cô ta .
- Tiểu Sảnh , Hân Hân cũng là dâu trưởng Vương gia , con bé phải tập làm quen dần .
- Dạ , bác nói phải .
Ngoài mặt thì cười nhưng bên trong cô ta đang thầm nguyền rủa Âu Hân " nếu mày không xuất hiện , vốn dĩ tao mới là dâu trưởng Vương gia , chỉ mình tạo xứng đáng đeo chiếc vòng đó " . Âu Hân đương nhiên cũng nhìn ra cô ta đang tức giận , nhưng cô cũng làm ngơ , kệ cô ta có là ai , nhưng cô ta đắc tội với cô dù chỉ là nhỏ , cô cũng tuyệt đối không tha . Cô lấy chiếc vòng quay lại nhìn Kì Hạo :
- Anh giúp .... giúp em đeo vào được không .
Với hành động này của cô , anh hơi bất ngờ nhưng vẫn làm theo " được đeo cho vợ anh vui còn không hết " .
Trương Hạ Sảnh nhìn hành động ân cần này của anh với Âu Hân thì càng giận , anh là chưa bao giờ nhẹ nhàng với cô được như vậy .
- Ba mẹ , con xin phép đi xuống bếp pha trà cho mọi người .
Hân Hân cúi người xuống rồi đi theo chú Phúc - quản gia của Vương gia xuống bếp . Đối với cô , việc làm này rất bình thường . Thấy cô đi xuống bếp , Trương Hạ Sảnh như vớ được cơ hội , đi theo cô . Nhất định cô ta sẽ không để yên cho cô dễ dàng như vậy .
- Hân Hân , không phải cô hứa với tôi cô sẽ rời đi sao .
Trương Hạ Sảnh nhân lúc mọi người ra ngoài , tiến lại gần Âu Hân , vẻ mặt buồn rầu lên tiếng . Âu Hân thở dài haizzz lại nữa rồi .
- Hân Hân , lại đây mẹ xem , vết thương con sao rồi .
Bà Vương đưa tay ra , cô cũng nhẹ nhàng đi tới trước mặt người nở nụ cười thật đẹp :
- Phu nhân , vết thương của con , đại thiếu soái đã giúp con rồi nên không sao ạ .
Nghe cô nói 3 từ ' đại thiếu soái ' mà anh giận đen mặt , chẳng nhẽ cô coi anh xa lạ tới vậy sao " Tôi là chồng em rồi mà " . Bà Vương kéo nhẹ tay cô rồi cười , giọng nói đúng chất 1 phu nhân quyền quý nhưng không kiêu ngạo như Kỉ Ái Hà , đấy là Âu Hân chỉ so sánh với người gần mình .
- Con bé này , giờ nào rồi mà còn xưng hô như vậy , từ nay ta đã là mẹ con , cứ gọi ta là mẹ , còn tên tiểu tử đó thì...
- Gọi là chồng hoặc ông xã , đều tạm chấp nhận được .
Chưa để Vương phu nhân nói xong , Vương Kì Hạo đã không nhịn được mà xen lời vào . Nghe anh nói xong mà cô gượng đỏ mặt " anh ta là đang nghĩ gì trong đầu vậy , thật trọc tức cô rồi " . Trương Hạ Sảnh đứng bên cạnh nhìn 1 nhà 4 người cười nói vui vẻ mà hận không thể tới cào nát mặt cô .
- Hân Hân , ta có cái này tặng con .
Vương Đại soái lên tiếng , đưa tới trước mặt cô 1 hộp gỗ , cô đi tới trước mặt ông , đưa tay ra nhận
- Con cảm ơn cha .
- Hân Hân , con mở ra đi .
Âu Hân theo lời mở chiếc hộp ra . Woww chiếc vòng phỉ thúy này , đẹp quá , thật tinh xảo , thật là kiệt tác . Cô thầm trầm trồ khen gợi nó . Cô chưa từng thấy chiếc vòng tay phỉ thúy nào đẹp như này.
- Hân Hân , chiếc vòng này là vật ra truyền của Vương gia , ba mẹ giao nó lại cho con , con nhất định phải giữ thật tốt , sau này còn giao lại nó cho con mình nữa.
- Bác gái à , chiếc vòng quý như này , giao cho Âu Hân con sợ ...
Trương Hạ Sảnh tức mình lên tiếng , đi tới cạnh Vương phu nhân nắm tay bà . Bà Vương vẫn tươi cười đặt tay mình lên tay cô ta .
- Tiểu Sảnh , Hân Hân cũng là dâu trưởng Vương gia , con bé phải tập làm quen dần .
- Dạ , bác nói phải .
Ngoài mặt thì cười nhưng bên trong cô ta đang thầm nguyền rủa Âu Hân " nếu mày không xuất hiện , vốn dĩ tao mới là dâu trưởng Vương gia , chỉ mình tạo xứng đáng đeo chiếc vòng đó " . Âu Hân đương nhiên cũng nhìn ra cô ta đang tức giận , nhưng cô cũng làm ngơ , kệ cô ta có là ai , nhưng cô ta đắc tội với cô dù chỉ là nhỏ , cô cũng tuyệt đối không tha . Cô lấy chiếc vòng quay lại nhìn Kì Hạo :
- Anh giúp .... giúp em đeo vào được không .
Với hành động này của cô , anh hơi bất ngờ nhưng vẫn làm theo " được đeo cho vợ anh vui còn không hết " .
Trương Hạ Sảnh nhìn hành động ân cần này của anh với Âu Hân thì càng giận , anh là chưa bao giờ nhẹ nhàng với cô được như vậy .
- Ba mẹ , con xin phép đi xuống bếp pha trà cho mọi người .
Hân Hân cúi người xuống rồi đi theo chú Phúc - quản gia của Vương gia xuống bếp . Đối với cô , việc làm này rất bình thường . Thấy cô đi xuống bếp , Trương Hạ Sảnh như vớ được cơ hội , đi theo cô . Nhất định cô ta sẽ không để yên cho cô dễ dàng như vậy .
- Hân Hân , không phải cô hứa với tôi cô sẽ rời đi sao .
Trương Hạ Sảnh nhân lúc mọi người ra ngoài , tiến lại gần Âu Hân , vẻ mặt buồn rầu lên tiếng . Âu Hân thở dài haizzz lại nữa rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.