Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 233: Nước mắt và máu
Hoàng Sansan
30/12/2020
Có người muốn dừng lại, nhưng có người giành cả đời để tranh đấu rồi lại
không muốn dừng lại. Phillips cảm thấy buồn cười, ông ta cái gì cũng
không thua người khác, nhưng đến cả người con gái mình yêu ông cũng
không giành được. Một người theo quan điểm hoàn hảo như ông, đây là sự
sỉ nhục.
- Tiểu Hân không có tội gì, ân oán gì đều là của chúng ta, ông mau thả con bé ra.
- Sao lại không có tội? Nhìn xem, có phải rất giống Kỳ Kỳ....
- Tề Lương!
Đồng Thái Dĩ hạ chén trà xuống, nghiêm giọng lại gọi tên Phillips.
- Ông chẳng lẽ đã quên, ông đã giết Kỳ Kỳ.
Chén trà trong tay Phillips run lên, sau đó rơi mạnh xuống đất, là Phillips ném chén trà trong tay xuống. Phillips tức giận đập bàn đứng dậy.
- Ông mới là người giết Kỳ Kỳ. Nếu như ngày hôm đó ông không lôi cô ấy ra đỡ đạn cho mình, cô ấy sao có thể chết.
- Tề Lương, không phải ông là người hiểu rõ nhất sao, Kỳ Kỳ chưa bao giờ yêu ông. An Tịnh Kỳ là cô gái như thế nào, chúng ta đều hiểu, cô ấy yêu hận rõ ràng, không ai ép buộc được.
An Tịnh Kỳ đã từng nói, cô ấy rất thích Tề Lương, vì Tề Lương là người bạn thường hay chơi với cô ấy lúc nhỏ. Nhưng thích và yêu là hai điều hoàn toàn khác nhau, thích không có nghĩa là yêu, người An Tịnh Kỳ yêu có thể không phải người đàn ông hoàn hảo nhất, nhưng đối với cô ấy, đó là người đàn ông tốt nhất.
Tề Lương có thể nhầm lẫn giữa thích và yêu, luôn mặc niệm rằng, An Tịnh Kỳ phản bội mình. Từ yêu hoá hận, trái tim nhuốm màu đen, An Tịnh Kỳ trước khi chết vẫn chưa từng hận Tề Lương, hận người đàn ông mà mình trước sau vẫn coi như người anh trai. An Tịnh Kỳ biết, con trai mình là do ai hại chết, tuy không có tội nhưng vẫn muốn dùng một mạng đổi một mạng về Tề Lương, hy vọng ông có thể tha cho những người mà bà yêu thương nhất.
....
Ở trong buồng lái của con thuyền, thuyền trưởng hai mắt trợn tròn trắng dã nằm ngửa mặt lên trời ngồi trên ghế, trên cổ là một vết rạch sâu. Người con gái đứng sau lưng ông, hai tay vẫn dính đầy máu, chiếc mặt nạ đeo trên mặt là một vệt máu dài bắn lên. Cả khuôn mặt cô gái không tồn tại một chút tội lỗi nào, ngược lại vô cảm và lạnh lùng, cả đôi mắt đẹp cũng không nhỉ thấy tiêu cự.
Cô gái đưa con dao nhỏ lên trước mặt mình, đột nhiên bật cười lớn, từ khóe mắt chảy ra một hàng nước mắt, hòa lẫn với máu, một màu đỏ tươi.
Cô gái vất thả rơi con dao xuống mặt đất, rút từ trong túi ra chiếc khăn trắng, lâu sạch máu trên tay, tay từ từ đưa lên tháo chiếc mặt nạ xuống. Cô gái xinh đẹp của ngày nào, bây giờ lại giống như hoa tàn cỏ dại, nhìn vô cùng tiều tụy.
Khương Ngọc Dao đưa khăn lên mặt lau sạch máu bắn lên, rồi ném chiếc khăn dính đầy máu đỏ lên người của người truyền trưởng. Cô di chuyển đến trước bàn điều khiển, chỉnh lại hướng đi của con thuyền về đất liền và chạy với tốc độ chậm. Từ từ đeo lại mặt lạ đã được lau sạch máu lên mặt, Khương Ngọc Dao ngoảnh đầu lại nhìn một lượt rồi đi ra khỏi phòng điều khiển.
Lúc đi đến ngã rẽ, bắt gặp Emily đang đi đến, Khương Ngọc Dao lãnh đạm đi lướt qua như không thấy gì. Emily tay uốn lọn tóc nhíu mày nhìn, lên giọng gọi lại.
- Này cô kia.
Khương Ngọc Dao dừng lại bước chân, quay đầu. Emily đi lại gần, hơi nghiêng đầu để nhìn mặt người đứng đối diện, Khương Ngọc Dao lại im lặng một chữ cũng không nói.
- Bỏ cái mặt nạ ra xem nào. Ở trên thuyền rồi còn muốn chống nắng sao?
Emily cầm quạt quạt vài cái cười giễu cợt. Khương Ngọc Dao vẫn im lặng như cũ không nói gì. Emily nhíu mày tức giận thu quạt lại.
- Điếc sao? Tôi đang hỏi cô đấy.
Khương Ngọc Dao lúc này mới chậm rãi lấy ra một quyển giấy viết và cây bút, viết vài nét lên trên giấy rồi đưa ra trước mắt Emily.
Trên giấy viết:
- Xin lỗi, tôi không thể nói được. Mặt tôi có vết bỏng phải đeo mặt nạ nên không thể tháo ra, sợ tháo ra sẽ khiến tiểu thư sợ.
Emily nhìn tờ giấy bằng ánh mắt khinh thường cùng chán ghét, cô không nói gì nữa mà quay đầu đi, lẩm bẩm.
Chẳng hiểu sao chủ nhân lại chọn một con phục vụ vô tích sự đến như vậy.
Khương Ngọc Dao nghe rõ từng chữ Emily nói, lộ ra một nụ cười, một nụ cười khiến Emily đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh buốt.
.....
Vương Kì Hạo cùng Dịch Cẩn và Tề Phi đang ngồi trên tàu chiến đi ra biển. Tề Phi cầm ống nhòm nhìn về phía xa, vừa quan sát vừa nói.
- Thuyền đang đi ngược lại vào bờ.
Vương Kì Hạo nhận lấy một ống nhòm khác từ tay một người lính rồi đi đến đầu tàu quan sát.
- Tại sao lại đột nhiên đi lại vào bờ?
Dịch Cẩn nhận lấy ống nhòm từ tay Tề Phi, quan sát một hồi rồi nói.
- Chẳng lẽ ở trên thuyền xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ở trên thuyền lúc này quả thật đã xảy ra chuyện. Emily đi qua dãy hành lang nhìn ra ngoài qua cửa kính thì phát điện thuyền đang đi ngược lại. Cô liền lập tức chạy nhanh đến phòng điều khiển, lúc này chỉ còn thấy thuyền trưởng mặc áo trắng dính đầy máu nằm dưới đất. Vội chạy tới kiểm tra xem thuyền trưởng còn sống không, cả khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp lúc này bỗng nhiên cau chặt lại. Emily đứng trước bàn điều khiển, chỉnh lại hướng đi ban đầu, vừa quay mặt lại định chạy lên báo cho Phillips thì ở cửa đã bị người ta chặn lại.
Emily giẫm đôi giày cao gót da màu đen xuống sàn thuyền tạo nên tiếng cộp cộp đến đứng trước mặt người nữ phục vụ đeo mặt nạ vừa rồi mình gặp.
- Cô làm cái gì vậy, còn không mau tránh ra. Mà đến cũng đúng lúc lắm, đứng đây trông chỗ này cho tôi.
Emily nói xong muốn đi, nhưng người đứng trước mặt vẫn giống như tượng sắt đứng chắn ở cửa. Cô vừa tức giận thì để ý, tay cô gái cầm một chiếc roi da dùng trong đấu võ.
Emily linh hoạt nhanh lùi lại, tay rút từ trước ngực ra chiếc quạt màu vàng óng.
- Nói, mày là ai?
Khương Ngọc Dao không trả lời, vung roi lên. Emily đưa quạt lên đỡ sau đó xòe quạt ra vung về phía trước. Khương Ngọc Dao linh hoạt ngửa người ra sau tránh được ba cái phi tiêu, vừa dựng thẳng người lại roi da trong tay vung lên cao đánh về phía Emily. Emily không yếu thế một tay cầm quạt, một tay bắt lấy đầu roi.
Emily chưa lúc nào thấy bản thân may mắn như lúc này, may mà cô lúc lên tàu đã cẩn thận đeo găng tay vào, nếu không lúc này dùng tay không trực tiếp bắt lấy sợi roi thì e rằng...
Emily cầm đầu rồi giật mạnh lại về phía mình, Khương Ngọc Dao hoàn toàn không lộ ra chút lo lắng, cổ tay chuyển động thành hình tròn rồi giật mạnh rồi. Emily buộc phải bỏ tay ra khỏi roi lùi lại phía sau.
Emily vừa muốn tấn công lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, đứng im mở to mắt há mồm nhìn cô gái trước mặt. Chiêu thức dùng roi vừa rồi quả thật rất công phu, Emily biết đến nó là nhờ từng giao chiến với một người, là người mà cô cứ nghĩ là đã chết qua miệng của chủ nhân, Khương Ngọc Dao.
- Tiểu Hân không có tội gì, ân oán gì đều là của chúng ta, ông mau thả con bé ra.
- Sao lại không có tội? Nhìn xem, có phải rất giống Kỳ Kỳ....
- Tề Lương!
Đồng Thái Dĩ hạ chén trà xuống, nghiêm giọng lại gọi tên Phillips.
- Ông chẳng lẽ đã quên, ông đã giết Kỳ Kỳ.
Chén trà trong tay Phillips run lên, sau đó rơi mạnh xuống đất, là Phillips ném chén trà trong tay xuống. Phillips tức giận đập bàn đứng dậy.
- Ông mới là người giết Kỳ Kỳ. Nếu như ngày hôm đó ông không lôi cô ấy ra đỡ đạn cho mình, cô ấy sao có thể chết.
- Tề Lương, không phải ông là người hiểu rõ nhất sao, Kỳ Kỳ chưa bao giờ yêu ông. An Tịnh Kỳ là cô gái như thế nào, chúng ta đều hiểu, cô ấy yêu hận rõ ràng, không ai ép buộc được.
An Tịnh Kỳ đã từng nói, cô ấy rất thích Tề Lương, vì Tề Lương là người bạn thường hay chơi với cô ấy lúc nhỏ. Nhưng thích và yêu là hai điều hoàn toàn khác nhau, thích không có nghĩa là yêu, người An Tịnh Kỳ yêu có thể không phải người đàn ông hoàn hảo nhất, nhưng đối với cô ấy, đó là người đàn ông tốt nhất.
Tề Lương có thể nhầm lẫn giữa thích và yêu, luôn mặc niệm rằng, An Tịnh Kỳ phản bội mình. Từ yêu hoá hận, trái tim nhuốm màu đen, An Tịnh Kỳ trước khi chết vẫn chưa từng hận Tề Lương, hận người đàn ông mà mình trước sau vẫn coi như người anh trai. An Tịnh Kỳ biết, con trai mình là do ai hại chết, tuy không có tội nhưng vẫn muốn dùng một mạng đổi một mạng về Tề Lương, hy vọng ông có thể tha cho những người mà bà yêu thương nhất.
....
Ở trong buồng lái của con thuyền, thuyền trưởng hai mắt trợn tròn trắng dã nằm ngửa mặt lên trời ngồi trên ghế, trên cổ là một vết rạch sâu. Người con gái đứng sau lưng ông, hai tay vẫn dính đầy máu, chiếc mặt nạ đeo trên mặt là một vệt máu dài bắn lên. Cả khuôn mặt cô gái không tồn tại một chút tội lỗi nào, ngược lại vô cảm và lạnh lùng, cả đôi mắt đẹp cũng không nhỉ thấy tiêu cự.
Cô gái đưa con dao nhỏ lên trước mặt mình, đột nhiên bật cười lớn, từ khóe mắt chảy ra một hàng nước mắt, hòa lẫn với máu, một màu đỏ tươi.
Cô gái vất thả rơi con dao xuống mặt đất, rút từ trong túi ra chiếc khăn trắng, lâu sạch máu trên tay, tay từ từ đưa lên tháo chiếc mặt nạ xuống. Cô gái xinh đẹp của ngày nào, bây giờ lại giống như hoa tàn cỏ dại, nhìn vô cùng tiều tụy.
Khương Ngọc Dao đưa khăn lên mặt lau sạch máu bắn lên, rồi ném chiếc khăn dính đầy máu đỏ lên người của người truyền trưởng. Cô di chuyển đến trước bàn điều khiển, chỉnh lại hướng đi của con thuyền về đất liền và chạy với tốc độ chậm. Từ từ đeo lại mặt lạ đã được lau sạch máu lên mặt, Khương Ngọc Dao ngoảnh đầu lại nhìn một lượt rồi đi ra khỏi phòng điều khiển.
Lúc đi đến ngã rẽ, bắt gặp Emily đang đi đến, Khương Ngọc Dao lãnh đạm đi lướt qua như không thấy gì. Emily tay uốn lọn tóc nhíu mày nhìn, lên giọng gọi lại.
- Này cô kia.
Khương Ngọc Dao dừng lại bước chân, quay đầu. Emily đi lại gần, hơi nghiêng đầu để nhìn mặt người đứng đối diện, Khương Ngọc Dao lại im lặng một chữ cũng không nói.
- Bỏ cái mặt nạ ra xem nào. Ở trên thuyền rồi còn muốn chống nắng sao?
Emily cầm quạt quạt vài cái cười giễu cợt. Khương Ngọc Dao vẫn im lặng như cũ không nói gì. Emily nhíu mày tức giận thu quạt lại.
- Điếc sao? Tôi đang hỏi cô đấy.
Khương Ngọc Dao lúc này mới chậm rãi lấy ra một quyển giấy viết và cây bút, viết vài nét lên trên giấy rồi đưa ra trước mắt Emily.
Trên giấy viết:
- Xin lỗi, tôi không thể nói được. Mặt tôi có vết bỏng phải đeo mặt nạ nên không thể tháo ra, sợ tháo ra sẽ khiến tiểu thư sợ.
Emily nhìn tờ giấy bằng ánh mắt khinh thường cùng chán ghét, cô không nói gì nữa mà quay đầu đi, lẩm bẩm.
Chẳng hiểu sao chủ nhân lại chọn một con phục vụ vô tích sự đến như vậy.
Khương Ngọc Dao nghe rõ từng chữ Emily nói, lộ ra một nụ cười, một nụ cười khiến Emily đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh buốt.
.....
Vương Kì Hạo cùng Dịch Cẩn và Tề Phi đang ngồi trên tàu chiến đi ra biển. Tề Phi cầm ống nhòm nhìn về phía xa, vừa quan sát vừa nói.
- Thuyền đang đi ngược lại vào bờ.
Vương Kì Hạo nhận lấy một ống nhòm khác từ tay một người lính rồi đi đến đầu tàu quan sát.
- Tại sao lại đột nhiên đi lại vào bờ?
Dịch Cẩn nhận lấy ống nhòm từ tay Tề Phi, quan sát một hồi rồi nói.
- Chẳng lẽ ở trên thuyền xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ở trên thuyền lúc này quả thật đã xảy ra chuyện. Emily đi qua dãy hành lang nhìn ra ngoài qua cửa kính thì phát điện thuyền đang đi ngược lại. Cô liền lập tức chạy nhanh đến phòng điều khiển, lúc này chỉ còn thấy thuyền trưởng mặc áo trắng dính đầy máu nằm dưới đất. Vội chạy tới kiểm tra xem thuyền trưởng còn sống không, cả khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp lúc này bỗng nhiên cau chặt lại. Emily đứng trước bàn điều khiển, chỉnh lại hướng đi ban đầu, vừa quay mặt lại định chạy lên báo cho Phillips thì ở cửa đã bị người ta chặn lại.
Emily giẫm đôi giày cao gót da màu đen xuống sàn thuyền tạo nên tiếng cộp cộp đến đứng trước mặt người nữ phục vụ đeo mặt nạ vừa rồi mình gặp.
- Cô làm cái gì vậy, còn không mau tránh ra. Mà đến cũng đúng lúc lắm, đứng đây trông chỗ này cho tôi.
Emily nói xong muốn đi, nhưng người đứng trước mặt vẫn giống như tượng sắt đứng chắn ở cửa. Cô vừa tức giận thì để ý, tay cô gái cầm một chiếc roi da dùng trong đấu võ.
Emily linh hoạt nhanh lùi lại, tay rút từ trước ngực ra chiếc quạt màu vàng óng.
- Nói, mày là ai?
Khương Ngọc Dao không trả lời, vung roi lên. Emily đưa quạt lên đỡ sau đó xòe quạt ra vung về phía trước. Khương Ngọc Dao linh hoạt ngửa người ra sau tránh được ba cái phi tiêu, vừa dựng thẳng người lại roi da trong tay vung lên cao đánh về phía Emily. Emily không yếu thế một tay cầm quạt, một tay bắt lấy đầu roi.
Emily chưa lúc nào thấy bản thân may mắn như lúc này, may mà cô lúc lên tàu đã cẩn thận đeo găng tay vào, nếu không lúc này dùng tay không trực tiếp bắt lấy sợi roi thì e rằng...
Emily cầm đầu rồi giật mạnh lại về phía mình, Khương Ngọc Dao hoàn toàn không lộ ra chút lo lắng, cổ tay chuyển động thành hình tròn rồi giật mạnh rồi. Emily buộc phải bỏ tay ra khỏi roi lùi lại phía sau.
Emily vừa muốn tấn công lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, đứng im mở to mắt há mồm nhìn cô gái trước mặt. Chiêu thức dùng roi vừa rồi quả thật rất công phu, Emily biết đến nó là nhờ từng giao chiến với một người, là người mà cô cứ nghĩ là đã chết qua miệng của chủ nhân, Khương Ngọc Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.