Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 80: Trốn thoát gặp người quen
Hoàng Sansan
09/12/2020
Lưu Tưởng thấy gương mặt cô nhăn nhó vì đau thì vẫn không thấy hài lòng ,
ngược lại còn có phần tức giận . Ông ta đi tới bóp chặt cằm cô nên , gằn giọng .
- Quả nhiên là không thể xem thường người đàn bà của Vương Kì Hạo . Ngoan cố và cứng đầu , đau như vậy vẫn không kêu một tiếng nào .
Âu Hân trong lòng đã cực kì tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không . Thậm chí còn thấy được cô đang cười .
- Tôi và ngài đây cũng chỉ vừa mới chạm mặt nhau . Ngài đã ưu ái tặng tôi món quà lớn như này . Tôi thật không biết phải đền đáp ngài ra sao ?
Lưu Tưởng im lặng vài giây rồi bật cười , buông tay ra , quay mặt đi .
Âu Hân vừa mới nhíu hàng lông mày lại thì đã nhận ngay thêm một cái tát . Âu Hân tưởng chừng như mặt mình méo hẳn sang một bên vậy .
- Ăn nói sắc bén như vậy . Mày là tiểu thư con nhà quan nào ?
Hừ . Âu Hân hừ lạnh trong lòng . Đôi mắt đen của cô ngước lên nhìn Lưu Tưởng không một chút sợ hãi , còn có phần lạnh lẽo .
- Cứ phải là tiểu thư con nhà quan chức mới được sao ? Cha tôi ấy hả ? Ông có thời gian thì đi tìm hiểu đi .
Âu Hân nhếch môi cười lạnh lẽo . Đôi mắt cô không chút gợn sóng nhìn chằm chằm vào Lưu Tưởng .
Lưu Tưởng hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài .
Ngay khi ông ta vừa ra tới ngoài thì gương mặt lạnh lùng của Âu Hân bay đi đâu mất . Thay vào đó là gương mặt nhăn nhó như khỉ . Nước muối ngấm vào vết thương như muốn ăn mòn cơ thể cô vậy .
Âu Hân cố gắng ngồi thẳng người dậy mặc dù lưng vẫn đau . Cô dùng lưỡi dao cắt dây thừng .
Ngay khi vừa đứng dậy , cô đã muốn ngã khụy xuống vì thấy đầu mình choáng váng . Tay cô chống lên lưng cái ghế cô vừa ngồi , khoảng vài phút mới thấy đỡ hơn .
Lúc trước được Joserp huấn luyện cô cũng không thấy đau như bây giờ . Cô đi chuyển thật chậm tới cửa , áp tai lên cửa để biết xem có ai bên ngoài không . Cô nghe có tiếng liền biết bên ngoài chắc chắn có người canh giữ .
Âu Hân nhìn khắp phòng một lượt thì chú ý đến cửa thông gió . Cô lấy cái ghế đứng lên để với tới cái cửa đó nhìn ra ngoài thì thấy con sông nước chảy siết .
Phải biết một điều là cô không biết bơi . Việc liều mình nhảy xuống sông thì chỉ có cô chết . Với khoảng cách này cô đoán mình đang ở tầng ba . Cách giữa tòa nhà và con sông vẫn có đoạn đất đủ để xe máy có thể đi qua . Nhưng nếu cô cứ đứng mãi ở đấy thì cũng sẽ bị phạt hiện nếu Lưu Tưởng lại đi vào phòng . Cô đưa mắt nhìn sang ngang thì thấy có một cột sắt ghim sâu vào tường nối từ đất nên . Không còn thời gian suy nghĩ cô quyết định trèo trên cột sắt đó đi xuống . Vì cô thấy ngay phía dưới là tầng hai có một cửa thông gió đang mở . Dù cái lưng đau nhưng cô cắn rang chịu vươn tay đu sang cột sắt . Leo xuống dưới một chút thì đã trèo được vào phòng bên dưới . Cô phát hiện đây là một cửa hàng quần áo .
Âu Hân nở nụ cười thỏa mãn . Vì áo cô vì thau nước muối lúc nãy mà ướt nhẹp , dính sát vào cơ thể khiến cô khó chịu . Âu Hân nhanh mắt chiếu tướng ngay được một chiếc quần bò bó và chiếc áo khoát đã màu nâu . Cô đi chuyển xuống gian dưới tiện lấy thêm một cái áo thun ngắn đến ngang rốn . Cô đi vào phòng thay đồ nhanh chóng thay quần áo . Cô đứng trước gương cột mái tóc màu hồng nhẹ của mình cao lên . Đi đôi giày trắng của mình vào rồi hé cửa nhìn ra ngoài . Vì mấy cửa hàng này đều làm cửa bằng kính nên Âu Hân dễ dàng quan sát ra hành lang bên ngoài .
Như nhớ ra điều gì đó mà cô quay mặt lại nhìn cửa thông gió vừa nãy .
Tại sao lại có cửa thông gió mở ?
Có người trốn ra bằng đường này sao hay ?
Đột nhiên có tiếng động bên ngoài nên cô cũng không suy nghĩ kĩ vấn đề ấy nữa mà nấp vào .
- Mọi thứ đã ổn thỏa hết chưa ?
Giọng nói này là của ... Lưu Tưởng . Âu Hân Di chuyển qua mấy dãy quần áo để đến gần cửa với hy vọng nghe rõ hơn .
- Bom đã được gài ở tất cả mọi nơi trong toàn Thành này rồi . Chỉ cần Cổ Lạc Thành sụp xuống những thành xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhất là một nửa . Chỉ cần chúng ta làm nốt phần khởi động trên máy tính thì khi đó chỉ việc nhấn nút kích hoạt trên máy , bom sẽ nổ ở nơi xa nhất trung tâm này . Chỉ cần bọn chúng tập trung lại ở khu vực bom nổ đầu tiên đó , chúng ta sẽ tẩu thoát . Cứ cách 5 phút , quả bom ở các nơi sẽ lần lượt nổ . Lúc đó chúng ta đã ăn toàn ra ngoài rồi .
- Màu chóng hoàn thành nốt công đoạn cuối đi . Tàu ngầm cũng cho vào vị trí đợi sẵn đi .
Sau đó là một loạt tiếng bước chân rời đi .
Âu Hân đứng dựa vào bức tường phía sau , thở nhẹ .
Vậy là bọn chúng lên kế hoạch hoàn hảo để tẩu thoát bằng đường thủy rồi sao ? Không được , cô phải làm gì đó . Nếu để bơm được kích hoạt , cô cũng sẽ chết .
Cô không muốn chết sớm . Cô không muốn dừng lại ở cái tuổi 21 đâu . Ít nhất cũng phải cho cô sống thọ 70 chứ .
Âu Hân vừa bước chân ra khỏi chỗ nấp thì có người nắm chặt cổ tay cô giật lại .
Đầu cô theo phản xạ đập mạnh vào ngực người đó . Mắt cô ông hết lên . Người gì mà ngực như cột đồng vậy .
- Quả nhiên là không thể xem thường người đàn bà của Vương Kì Hạo . Ngoan cố và cứng đầu , đau như vậy vẫn không kêu một tiếng nào .
Âu Hân trong lòng đã cực kì tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không . Thậm chí còn thấy được cô đang cười .
- Tôi và ngài đây cũng chỉ vừa mới chạm mặt nhau . Ngài đã ưu ái tặng tôi món quà lớn như này . Tôi thật không biết phải đền đáp ngài ra sao ?
Lưu Tưởng im lặng vài giây rồi bật cười , buông tay ra , quay mặt đi .
Âu Hân vừa mới nhíu hàng lông mày lại thì đã nhận ngay thêm một cái tát . Âu Hân tưởng chừng như mặt mình méo hẳn sang một bên vậy .
- Ăn nói sắc bén như vậy . Mày là tiểu thư con nhà quan nào ?
Hừ . Âu Hân hừ lạnh trong lòng . Đôi mắt đen của cô ngước lên nhìn Lưu Tưởng không một chút sợ hãi , còn có phần lạnh lẽo .
- Cứ phải là tiểu thư con nhà quan chức mới được sao ? Cha tôi ấy hả ? Ông có thời gian thì đi tìm hiểu đi .
Âu Hân nhếch môi cười lạnh lẽo . Đôi mắt cô không chút gợn sóng nhìn chằm chằm vào Lưu Tưởng .
Lưu Tưởng hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài .
Ngay khi ông ta vừa ra tới ngoài thì gương mặt lạnh lùng của Âu Hân bay đi đâu mất . Thay vào đó là gương mặt nhăn nhó như khỉ . Nước muối ngấm vào vết thương như muốn ăn mòn cơ thể cô vậy .
Âu Hân cố gắng ngồi thẳng người dậy mặc dù lưng vẫn đau . Cô dùng lưỡi dao cắt dây thừng .
Ngay khi vừa đứng dậy , cô đã muốn ngã khụy xuống vì thấy đầu mình choáng váng . Tay cô chống lên lưng cái ghế cô vừa ngồi , khoảng vài phút mới thấy đỡ hơn .
Lúc trước được Joserp huấn luyện cô cũng không thấy đau như bây giờ . Cô đi chuyển thật chậm tới cửa , áp tai lên cửa để biết xem có ai bên ngoài không . Cô nghe có tiếng liền biết bên ngoài chắc chắn có người canh giữ .
Âu Hân nhìn khắp phòng một lượt thì chú ý đến cửa thông gió . Cô lấy cái ghế đứng lên để với tới cái cửa đó nhìn ra ngoài thì thấy con sông nước chảy siết .
Phải biết một điều là cô không biết bơi . Việc liều mình nhảy xuống sông thì chỉ có cô chết . Với khoảng cách này cô đoán mình đang ở tầng ba . Cách giữa tòa nhà và con sông vẫn có đoạn đất đủ để xe máy có thể đi qua . Nhưng nếu cô cứ đứng mãi ở đấy thì cũng sẽ bị phạt hiện nếu Lưu Tưởng lại đi vào phòng . Cô đưa mắt nhìn sang ngang thì thấy có một cột sắt ghim sâu vào tường nối từ đất nên . Không còn thời gian suy nghĩ cô quyết định trèo trên cột sắt đó đi xuống . Vì cô thấy ngay phía dưới là tầng hai có một cửa thông gió đang mở . Dù cái lưng đau nhưng cô cắn rang chịu vươn tay đu sang cột sắt . Leo xuống dưới một chút thì đã trèo được vào phòng bên dưới . Cô phát hiện đây là một cửa hàng quần áo .
Âu Hân nở nụ cười thỏa mãn . Vì áo cô vì thau nước muối lúc nãy mà ướt nhẹp , dính sát vào cơ thể khiến cô khó chịu . Âu Hân nhanh mắt chiếu tướng ngay được một chiếc quần bò bó và chiếc áo khoát đã màu nâu . Cô đi chuyển xuống gian dưới tiện lấy thêm một cái áo thun ngắn đến ngang rốn . Cô đi vào phòng thay đồ nhanh chóng thay quần áo . Cô đứng trước gương cột mái tóc màu hồng nhẹ của mình cao lên . Đi đôi giày trắng của mình vào rồi hé cửa nhìn ra ngoài . Vì mấy cửa hàng này đều làm cửa bằng kính nên Âu Hân dễ dàng quan sát ra hành lang bên ngoài .
Như nhớ ra điều gì đó mà cô quay mặt lại nhìn cửa thông gió vừa nãy .
Tại sao lại có cửa thông gió mở ?
Có người trốn ra bằng đường này sao hay ?
Đột nhiên có tiếng động bên ngoài nên cô cũng không suy nghĩ kĩ vấn đề ấy nữa mà nấp vào .
- Mọi thứ đã ổn thỏa hết chưa ?
Giọng nói này là của ... Lưu Tưởng . Âu Hân Di chuyển qua mấy dãy quần áo để đến gần cửa với hy vọng nghe rõ hơn .
- Bom đã được gài ở tất cả mọi nơi trong toàn Thành này rồi . Chỉ cần Cổ Lạc Thành sụp xuống những thành xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhất là một nửa . Chỉ cần chúng ta làm nốt phần khởi động trên máy tính thì khi đó chỉ việc nhấn nút kích hoạt trên máy , bom sẽ nổ ở nơi xa nhất trung tâm này . Chỉ cần bọn chúng tập trung lại ở khu vực bom nổ đầu tiên đó , chúng ta sẽ tẩu thoát . Cứ cách 5 phút , quả bom ở các nơi sẽ lần lượt nổ . Lúc đó chúng ta đã ăn toàn ra ngoài rồi .
- Màu chóng hoàn thành nốt công đoạn cuối đi . Tàu ngầm cũng cho vào vị trí đợi sẵn đi .
Sau đó là một loạt tiếng bước chân rời đi .
Âu Hân đứng dựa vào bức tường phía sau , thở nhẹ .
Vậy là bọn chúng lên kế hoạch hoàn hảo để tẩu thoát bằng đường thủy rồi sao ? Không được , cô phải làm gì đó . Nếu để bơm được kích hoạt , cô cũng sẽ chết .
Cô không muốn chết sớm . Cô không muốn dừng lại ở cái tuổi 21 đâu . Ít nhất cũng phải cho cô sống thọ 70 chứ .
Âu Hân vừa bước chân ra khỏi chỗ nấp thì có người nắm chặt cổ tay cô giật lại .
Đầu cô theo phản xạ đập mạnh vào ngực người đó . Mắt cô ông hết lên . Người gì mà ngực như cột đồng vậy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.