Chương 269
Trần Ninh
20/03/2023
Chương 272: Anh Yêu Em
Tống Sính Đình vừa nói xong, tất cả người nhà họ Tống đều nhìn Trần Ninh, ai cũng chờ đợi lời giải thích của Trần Ninh.
Có thể gọi thị trưởng, thị tôn Trung Hải và cả Vương tướng quân đến giúp đỡ cũng quá là trâu đi.
Ai cũng tò mò Trần Ninh rốt cuộc là làm như thế nào?
Trần Ninh cười nói: “Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chỉ có thể nói thật với mọi người, thực ra tôi là thiếu tướng Bắc Cảnh.”
“Điều động cảnh sát đặc nhiệm, bộ đội đặc chủng đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.”
Cái gì?
Thiếu tướng Bắc Cảnh?
Người nhà họ Tống nghe vậy đều ngơ ra.
Tống Sính Đình đầu tiên là sững sờ, sau đó liền tức giận, trực tiếp gio tay vỗ nhẹ Trần Ninh, bực bội nói: “Trần Ninh, anh có thể nghiêm túc hơn được không? Lúc này còn nói giỡn, thật quá đáng!”
Đám người Tống Thanh Tùng nghe Trần Ninh giải thích vô cùng sốc.
Nhưng khi nghe Tống Sính Đình nói bọn họ từng người một đều hoàn hồn lại.
Trước đây bọn họ từng điều tra thân phận của Trần Ninh, tư liệu tra được ghi rõ Trần Ninh chỉ là chiến sĩ xuất ngũ mà thôi, nào phải thiếu tướng.
Còn tên tiêu tử Trần Ninh này, sau khi xuất ngũ liền chạy đến tìm Tống Sính Đình, ở nhà Tống Sính Đình ăn trực đuổi không chịu đi.
Nói anh ở rễ là còn nhẹ, nói thẳng ra thì chính là tên vô dụng ăn bám nhà vợ.
Một người ăn bám nhà vợ còn nói bản thân mình là thiếu tướng Bắc Cảnh ai tin cơ chứ.
Ngay lập tức, mấy người Tống Thanh Tùng không nhịn được bắt đầu cười nhạo Trần Ninh, nói Trần Ninh chỉ là con chuột sắp chết còn giả danh người bắn.
Trần Ninh nói thật mà không có ai tin, anh không nhịn được lộ ra nụ cười khổ.
Người nhà họ Tống không tin lời Trần Ninh giải thích tiếp tục hỏi, Trần Ninh rốt cuộc làm thế nào mà nhờ được thị trưởng, thị tôn còn có Vương tướng quân đến giúp đỡ?
Nói thật không ai tin, nhất thời Trần Ninh không biết trả lời thế nào.
Đúng vào lúc này, hai chiếc xe jeep biển hiệu của thành phố Đông Giang đến.
Sau khi hai chiếc xe jeep dừng lại, năm người đàn ông mặc đồ hải quân bước xuống, người dẫn đầu là thượng úy.
Thượng úy hải quân này không ai khác chính là Chung Tự Cường bạn trai hiện tại của Tống Phi Phi.
Thì ra Chung Tự Cường do Tống Phi Phi nói nên biết nhà họ Tống gặp chuyện.
Anh ta liền dẫn theo vài chiến hữu lái xe hàng trăm km đến nhà họ Tống.
Anh ta nghe nói nhà họ Tống lần này đắc tội gia tộc họ Đặng ở Đông Hải, lần này anh ta chỉ đem vài chiến sĩ đến, không biết có thể cứu nhà họ Tống được không, trên đường đi lo lắng bắt an.
Nhưng anh ta không ngờ rằng anh ta vừa mới đến Trung Hải đám người Đặng Hải Vinh đã bị quân phương Bắc dẫn đi rồi.
Chung Tự Cường biết tin vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhanh chóng đi đến nhà họ Tống hỏi thăm bạn gái Tống Phi Phi.
Anh ta dẫn theo vài chiến hữu đến nhân tiện chào hỏi, làm quen với Tống Thanh Tùng và người nhà Tống Phi Phi.
Nhưng anh ta đột nhiên trông thấy Trần Ninh!
Chung Tự Cường là thượng úy hải quân trên tàu khu trục hiệu Giang Nam, lần trước Trần Ninh tham quan chiến hạm và đứng trên chiến hạm phát biểu, vì vậy anh ta biết Trần Ninh là thiếu tướng Bắc Cảnh.
Lúc này nhìn thấy Trần Ninh, hai mắt anh ta trợn to, sắc mặt thay đổi, đứng thẳng lưng giơ tay chào.
Anh ta vừa muốn hô chào thì Trần Ninh cũng đã quay đối diện anh cúi chào còn cướp lời của anh, hô: “Chào trưởng quan.”
Trưởng… Trưởng quan?
Chung Tự Cường có chút sững sờ, anh ta chỉ là một thượng úy cỏn con, Trần Ninh lại là thiếu tướng Bắc Cảnh.
Vậy mà Trần Ninh chủ động cúi chào anh ta còn gọi anh ta là Trưởng quan.
Chuyện gì vậy?
Chung Tự Cường không ngu, ngu đã không được làm thượng Úy.
Anh ta nhìn Trần Ninh lập tức hiểu ra, thiếu tướng đây là không muốn lộ ra thân phận bí mật.
Anh ta có chút không tự nhiên, gật đầu nói: “Ừ, chào anh.”
Tống Thanh Tùng cùng những người khác ngạc nhiên mở to mắt, Tống Phi Phi không nhịn được hỏi: “Chung Tự Cường, anh biết Trần Ninh à?”
Không đợi Chung Tự Cường lên tiếng Trần Ninh đã cười nói: *Tôi biết trưởng quan Chung, không giấu gì mọi người, thực ra lần này cảnh sát phương Bắc cùng với quân đội đến giúp đỡ nhà họ Tống đều do trưởng quan Chung nhờ giúp đỡ.”
“Lãnh đạo Trung Hải còn cả lãnh đạo quân đội biết gia đình bạn gái trưởng quan Chung bị bắt nạt đã vô cùng tức giận.”
*Vi vậy liền xuất quân, cảnh sát đến dạy dỗ đám người Đặng Hải Vinh.”
Người nhà họ Tống nghe vậy vô cùng kinh ngạc sau đó liền hiểu ra, thì ra tắt cả công lao đều là của Chung Tự Cường.
Mọi người ai ai cũng vây quanh Chung Tự Cường giống như những vì sao vây quanh mặt trăng, khen ngợi Chung Tự Cường không ngót, còn nói Tống Phi Phi có phúc tìm được bạn trai giỏi giang như vậy.
Ngày thường Tống Phi Phi chẳng thèm để ý đến Chung Tự Cường, giờ phút này cô như nhìn Chung Tự Cường bằng con mắt khác rồi.
Cô ta còn nhìn Chung Tự Cường với ánh mắt sùng bái, kích động nói: “Tự Cường, anh thật là giỏi. Anh vậy mà có thể mời thị trưởng, thị tôn Trung Hải, và cả Vương tướng quân đến giúp nhà họ Tống, em ngưỡng mộ anh quá.”
Cả khuôn mặt Chung Tự Cường ửng đỏ, vô cùng ngại ngùng.
Bởi vì anh ta biết, điều động một đội quân lớn như vậy đến dạy dỗ đám người Đặng Hải Vinh đều là công lao của Trần Ninh.
Anh ta chỉ là một thượng úy nhỏ bé làm sao mà có được năng lực đấy.
Tống Thanh Tùng cũng nheo mắt cười nói: “Ha ha, tiểu Chung con thật là một người con rễ tốt của nhà họ Tống chúng ta.”
Tống Trọng Hùng phụ họa nói: “Đúng vậy, nhà họ Tống chúng ta cuối cùng cũng có một người con rễ ra dáng con rễ. Không như ai đó không có bản lĩnh còn giả bộ, không có năng lực còn tranh công lao của người khác.”
Câu nói này của Tống Trọng Hùng rõ ràng là nhằm vào Trần Ninh.
Nhà họ Tống vừa nhìn Trần Ninh khua tay múa chân còn tưởng đám người Vương tướng quân là do Trần Ninh mời đến giúp đỡ nữa kìa.
Bây giờ đã biết Vương tướng quân cùng những người lãnh đạo đều do Chung Tự Cường gọi đến, mọi người lập tức cười nhạo Trần Ninh.
Nói Trần Ninh cáo mượn oai hùm, không có bản lĩnh nhưng thích giả bộ, cướp công lao của Chung Tự Cường.
Điều này khiến cho Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ vô cùng xấu hỗ.
Cũng khiến cho Đỗổng Kha không phục, cô không nhịn được hét lên: “Lần này giải quyết nguy hiểm cho nhà họ Tống, bảo vệ nhà họ Tống bình an công lao của anh rễ tôi lớn nhát.”
Tống Phi Phi nhếch miệng, giễu cọt nói: “Công lao? Công lao gì, công lao nói phét?”
Tống Sính Đình không nhịn được đứng lên bênh vực chồng, trầm giọng nói: “Em gái, em ăn nói kiểu gì đấy, đừng có nói như thế, lúc đó nhà họ Đặng bao nhiêu là người, vô cùng đáng sợ.”
“Nếu như không phải Trần Ninh đánh bại bốn tên cao thủ nhà họ Đặng thì có lẽ cảnh sát đặc nhiệm và quân đội cũng chưa đến kịp, nhà họ Tống chúng ta đã bị thương thảm rồi.”
“Trần Ninh cũng lấy tính mạng của mình ra liều, lấy mạng mình bảo vệ an toàn cho nhà họ Tống chúng ta. Em không xảy ra việc gì liền ăn nói như vậy, lương tâm ở đâu?”
Lời nói của Tống Sính Đình khiến cho một nhà họ Tống nhất thời ngơ ra.
Tống Thanh Tùng lúng túng ho hai tiếng, nói: “Được rồi, được rồi. Trần Ninh thực ra cũng có chút công lao, nhưng công lao lớn nhất vẫn là tiều Chung.”
“Mọi người trong nhà đều không sao, chúng ta đi quán Grand Hyatt ăn mừng thôi, cũng là để cảm ơn tiểu Chung.”
Lời của Tống Sính Đình nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình cùng mọi người trong nhà.
Có điều, Tống Sính Đình không chấp nhận được việc người nhà họ Tống cười nhạo Trần Ninh công thêm cô đã chịu đựng sợ hãi cả một ngày cũng mệt rồi.
Vì vậy cô liền nói: “Nhà họ Tống bây giờ không sao rồi, nhà chúng con cũng không tham gia tiệc ăn mừng nữa. Chúng con mệt rồi, xin phép về nhà nghỉ ngơi trước.”
Nói xong Tống Sính Đình kéo theo Trần Ninh cùng người nhà rời đi và quay về nhà.
Tống Thanh Tùng thấy một nhà Tống Sính Đình rời đi, hơi nhíu mày nói: “Vừa rồi các con không nên cười nhạo Trần Ninh.”
Tống Phi Phi đứng nép vào bên cạnh Chung Tự Cường, khinh thường nói: “Vốn dĩ là tên phế vật còn không cho người khác nói, lần này may mà có Tự Cường giúp đỡ.”
Tất cả ánh nhìn của đám người Tống Thanh Tùng đều rơi trên người Chung Tự Cường, nhiệt tình tiếp đón Chung Tự Cường đi nhà hàng ăn mừng.
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình quay về nhà, Mã Hiểu Lệ chăm sóc Thanh Thanh, Tống Sính Đình đích thân xuống bếp nấu ăn.
Trần Ninh bước vào nhà bếp cười nói: “Bà xã, hôm nay em đã chịu đựng cả một ngày rồi, thực ra vừa rồi chúng ta cùng nhau đi nhà hàng ăn là được rồi, như vậy em không cần cực khổ xuống bếp nấu ăn nữa.”
Tống Sính Đình nghe vậy tức giận nói: “Bọn họ không biết tốt xấu, chồng em liều mạng bảo vệ bọn họ, bọn họ không sao liền cười nhạo chồng em.”
“Em mới không thèm đi ăn cùng mấy người bọn họ, càng không cho bọn họ hội bắt nạt chồng em.”
Thực ra Trần Ninh không có để tâm đến việc người nhà họ Tống cười nhạo, chế giễu mình. Bởi vì từ trước đến giờ anh không đề nhà họ Tống vào trong mắt.
Giờ phút này thấy Tống Sính Đình mắt ửng đỏ, uất ức nói lời công bằng cho mình, tận sâu trong tim anh đang lên một cảm giác ấm áp, anh bị cô làm cảm động rồi, nhìn vào mắt Tống Sính Đình cũng tràn đầy thương yêu.
Tống Sính Đình không nhận ra điều đó, cô vừa rửa rau vừa tức giận nói: “Thương chồng mình thì tại sao em phải đi nhà hàng ăn cơm cùng bọn họ, làm sao phải đi để tự làm bản thân chán.”
“Tự em nấu ăn, em cùng chồng em ăn và người nhà cùng nhau ăn cơm, không tốt ư?”
Tống Sính Đình tự độc thoại một mình, còn chưa nói hết đột nhiên Trần Ninh từ phía sau ôm lấy eo cô.
Tống Sính Đình đơ mắt 3s sau đó mặt nhanh chóng đỏ bừng, vô cùng ngại ngùng: “Trần Ninh, anh làm gì đó, mau buông tay, chút nữa bố mẹ đi vào nhìn thấy không tốt chút nào.”
Trần Ninh không hề buông tay mà kề sát vào bên tai cô, dịu dàng nói: “Vợ ơi”
“Hử?
“Anh yêu em.”
Tống Sính Đình nghe câu này toàn thân khẽ run rẩy, mặt đỏ bừng như hoa đào tháng ba vô cùng xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.