Chương 27
Trần Ninh
17/03/2023
Chương 28: Chờ Đóng Cửa
Trong bệnh viện, bác sĩ và y tá vừa mới băng bó xong vết thương trên đầu cho Tào Kiến Bân.
Tống Hạo Minh cùng với vợ Cát Mỹ Lệ, còn có cả máy thuộc hạ của Tào Kiến Bân đều sợ hãi đứng một bên.
Tào Kiến Bân tung hoành ở Trung Hải nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi lớn như ngày hôm nay.
Lại bị một tên nhãi ranh vô công rỗi nghề lấy trai rượu đập vào đầu, nếu truyền ra ngoài ông ta sẽ không còn mặt mũi mà gặp người khác nữa.
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ vest Armani dẫn theo mấy thuộc hạ bước vào, chính là ông chủ quán rượu Quân An – Trương Tiểu Quân.
Trương Tiểu Quân sau khi biết ông chủ Tào bị người khác đánh vào đầu ngay tại quán rượu của anh ta đã vô cùng sợ hãi, vội vàng đến hỏi thăm, sợ rằng ông chủ Tào vì vậy mà trút giận lên quán rượu Quân An của họ.
Tào Kiến Bân lúc này đang tức giận, nhìn thấy Trương Tiểu Quân, lập tức nổi cáu: “Giám đốc Trương, tôi bị người khác đánh vào đầu ở quán rượu cậu, cậu nói xem chuyện này nên tính thế nào đây?”
Trương Tiểu Quân cuống cuồng nói: “Ông chủ Tào bớt giận, người đánh đó tên là Trần Ninh, tôi đã điều tra rồi ạ.”
*Thẳằng nhãi tên Trần Ninh này quả thực chỉ là một người bình thường. Có điều nghe nói trước đây cậu ta từng giúp đỡ Đồng Thiên Bảo, bây giờ Đồng Thiên Bảo đối xử rất trọng hậu với cậu ta, gọi cậu ta ta là thiếu gia, Đồng Thiên Bảo đã ra mặt giải quyết rắc rối cho cậu ta rất nhiều lần.”
“Tôi đoán chắc là cậu ta để Đồng Thiên Bảo bỏ tiền mời ông chủ Tiêu và cục trưởng Triệu hộ tống cho cậu ta.”
Tào Kiến Bân nghe xong những lời Trương Tiểu Quân nói, khẽ cau mày: “Đồng Thiên Bảo?”
Vợ chồng Tống Hạo Minh lập tức nói: “Đúng vậy đúng vậy, Trần Ninh này không có bản lĩnh gì, chỉ là có chút quan hệ với bá chủ Đồng Thiên Bảo ở khu Đông Thành, tối hôm nay nhất định là Đồng Thiên Bảo mời ông chủ Tiêu và cục trưởng Triệu đến giúp đỡ.”
Ánh mắt Tào Kiến Bân hiện lên vẻ tức giận: “Ha ha, tôi còn tưởng rằng sau lưng thằng nhãi họ Trần này là người có máu mặt thế nào chứ, thì ra chỉ là dựa vào thế lực của Đồng Thiên Bảo.”
Tống Hạo Minh cố ý nói: “Ông chủ Tào, Đổng Thiên Bảo mặc dù chỉ là người mới nỗi lên trong hai năm nay ở khu vực Trung Hải, nhưng ông ta lòng dạ độc ác, không dễ dàng chọc đến!”
Cát Mỹ Lệ cũng cố ý nói: “Đúng vậy, chú ba nhà chúng ta ở quán ăn Mạn Bộ Vân Đoan Tây đã từng bị thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo đánh. Tên Đổng Thiên Bảo này không chọc đến được đâu, hay là ông chủ Tào bỏ qua đi vậy, đừng so đo gì với bọn họ nữa.”
Tào Kiến Bân lạnh nhạt hừm một tiếng: “Ha ha, Đổng Thiên Bảo thì là cái thá gì chứ, cậu ta xứng được ra oai trước mặt tôi sao? Hôm nay tôi nhất định sẽ xử đẹp tên Trần Ninh, nếu như Đồng Thiên Bảo không nhúng tay vào thì thôi, còn nếu như cậu ta dám xen vào, tôi không ngại xử luôn cậu ta đâu.”
Trương Tiểu Quân nói: “Lần này ông chủ Tào bị người khác đánh ở quán rượu của tôi, chuyện lần này tôi khó thoát khỏi tội được. Nếu như ông chủ Tào có thể ngăn cản Đồng Thiên Bảo nhúng tay vào chuyện này, vậy chuyện xử lý Trần Ninh để báo thù cho ông chủ Tào có thể giao cho tôi.”
Tào Kiến Bân đắc ý nói: “Tốt lắm, tôi sẽ tìm người có máu mặt ở khu vực Trung Hải nói với Đổng Thiên Bảo đừng kiếm chuyện. Còn về Trần Ninh là giao lại cho giám đốc Trương xử lý, mong rằng giám đốc Trương sẽ cho tôi một kết quả hài lòng.”
Trương Tiểu Quân cười nói: “Ông chủ Tào cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tên Trần Ninh đó làm ông chủ Tào mãn nguyện.”
Tào Kiến Bân vui vẻ nói: “Rất tốt, nếu như ông làm tốt chuyện này, tôi sẽ cân nhắc mở rộng hợp tác làm ăn với nhà họ Trương.”
Trương Tiểu Quân vui mừng nói: “Vậy tôi cảm ơn ông chủ Tào trước.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình lái xe về nhà, đang đi trên đường, Tống Sính Đính tò mò hỏi: “Trần Ninh, cục trưởng Triệu và ông chủ Tiêu sao lại có mặt ở đó?”
Trần Ninh cười nói: “Anh thấy tên họ Tào đó hống hách quá nên gửi tin nhắn kêu người mang rượu vang Corton đến đánh ông ta thôi.”
Tống Sính Đình đoán Trần Ninh chắc hẳn nhờ Đồng Thiên Bảo giúp đỡ, cười gượng nói: “Anh làm như vậy mặc dù đánh được Tào Kiến Bân chỉ có được sự vui vẻ nhất thời, nhưng lại đắc tội với Tào Kiến Bân, sau này nhà chúng ta khó sống ở Trung Hải rồi.”
Trần Ninh phản đối nói: “Anh không thèm để ý đến tên Tào Kiến Bân đó.”
Tống Sính Đình than thở nói: “Tào Kiến Bân là người có máu mặt, làm ăn lớn ở Trung Hải, quen biết rộng. Những thứ khác không nói, trong đám nhà giàu ông ta chỉ cần nói một câu những người khác đều phải nễ mặt, sẽ không đầu tư cho công ty Ninh Đại chúng ta, công ty chúng ta đừng hòng kiếm được nhà đầu tư.”
Trần Ninh cười nhạt nói: ‘Không cần lo lắng, xã hội thượng lưu Trung Hải không phải đến lượt Tào Kiến Bân khống chế. Không quá ba ngày, anh đảm bảo sẽ có rất nhiều tập đoàn lớn lũ lượt đến xin đầu tư vào công ty chúng ta.”
Tống Sính Ninh cảm thấy Trần Ninh không ý thức được mức nghiêm trọng khi đắc tội đến Tào Kiến Bân, cô vốn định để cho Trần Ninh đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ trách móc chồng mình, chỉ lặng lẽ thở dài, trong lòng nghĩ nếu thực sự không được thì cân nhắc vay tiền ngân hàng vậy.
Nếu như không vay được tiền vậy chỉ có thể cứu đầu đến xin Tống gia giúp đỡ thôi.
Tống gia mặc dù đuổi cô ra khỏi gia tộc nhưng có lẽ để ý đến lợi ích của dự án này, chắc hẳn vẫn đồng ý đầu tư.
Chẳng qua là dựa vào tính cách của ông và bác, chắc hẳn sẽ tham lam hơn, đưa ra nhiều điều kiện và yêu cầu hà khắc.
Sáng hôm sau, Trần Ninh cùng với Tống Sính Ninh ra ngoài như thường lệ, lái xe đưa con gái Tổng Thanh Thanh đi nhà trẻ.
Hai người họ dừng xe ở bên đường cổng nhà trẻ, dẫn con gái vào trong trường, nói chuyện với giáo viên một lúc để hiểu được tình hình ở trường của con gái gần đây như thế nào.
Sau đó, hai người đi ra khỏi nhà trẻ thấy chiếc xe biển số m760lixdrive của bọn họ dừng bên đường lại bị người khác đập tan tành.
Kính chiếu hậu, đèn, cửa xe và cả kính chắn gió đều bị đập nát, thủy tinh trải khắp đường.
Xung quanh có rất nhiều người đang túm tụm lại xem, bàn tán ồn ào.
Trần Ninh nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt tối sầm lại.
Tống Sính Ninh vừa sợ hãi vừa tức giận, lo lắng nói: “Chuyện này là sao vậy chứ, ai đã đập xe thành ra như vậy?”
Chính vào lúc này, điện thoại của Tống Sính Ninh vang lên, là một số điện thoại lạ gọi đến.
Cô cau mày nhận điện thoại: “A lô?”
Điện thoại vang lên giọng nói của đàn ông: “Ha ha, cô Tống phải không, tôi nghĩ rằng chồng cô đã nhìn thấy chiếc xe bị đập nát của hai người rồi chứ?”
Tống Sính Đình tức giận nói: “Là anh làm!”
Người đàn ông ở đầu bên kia cười lạnh nói: “Ha ha, tôi không thừa nhận là tôi làm đâu.”
Trần Ninh giơ tay lấy điện thoại, hờ hững hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông đó nghe được giọng nói của Trần Ninh liền nói: “Cậu là Trần Ninh sao? Tôi cũng không sợ nói cho cậu tôi chính là Tổng giám đốc Trương Tiểu Quân của quán rượu Quân An.”
“Đập xe cậu chỉ là món khai vị cho cậu mà thôi, cậu tốt nhất nội trong một ngày nên đến cúi đầu xin lỗi ông chủ Tào, nếu không lần sau không phải đơn giản là đập xe nữa đâu.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: ‘Không cần một ngày, tôi cho cậu nửa ngày đến quỳ xuống xin lỗi trước mặt tôi, nếu không quán rượu Quân An của cậu cứ chờ đóng cửa đi.”
Trương Tiểu Quân giống như nghe được chuyện cười: “Ha ha, trong nửa ngày có thể khiến quán rượu của tôi đóng cửa sao, cậu bốc phét kiểu gì vậy…”
Anh ta vẫn chưa nói xong, Trần Ninh đã trực tiếp cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.