Chương 489
Trần Ninh
13/07/2023
Chương 493: Nguy Cơ
Trần Phiệt, thành phó Tần Dương ở phía bắc.
Gia chủ Trần Phiệt là Trần Mục Phong, nhị gia của Trần Phiệt là Trần Bôn Lôi, và tam gia là Trần Công Cẩn đang nói chuyện trong thư phòng.
Trần Bôn Lôi dáng người vạm vỡ, phong thái uy nghiêm, trằm giọng nói: “Đại ca, vừa mới nhận được tin tức Triệu Phiệt đã không cần thận đắc tội thiếu soái Bắc Cảnh, lại bị thiếu soái xử.
lý thê thảm. Hiện tại Triệu Phiệt đã cụp đuôi làm người rồi.”
Trần Công Cẩn cũng nói: “Đúng vậy, nghe nói Triệu Phiệt không dám gây chuyện, thậm chí còn công khai xin lỗi Trần Ninh và Tống Sính Đình.”
“Chúng ta đang trông cậy Triệu Phiệt có thể trấn áp Trần Ninh, nguyện vọng Trần Ninh đến xin chúng ta giúp đỡ đã thất bại.”
Trần Mục Phong khẽ cau mày, nói: “Chúng ta vốn tưởng rằng khi Triệu Phiệt trần áp Trần Ninh, Trần Ninh sẽ không có nơi nào để đi nên sẽ phải đến chỗ chúng ta nương nhờ, sau đó chúng ta sẽ nhân cơ hội lợi dụng Tập đoàn Ninh Đại của Trần Ninh.”
“Không ngờ lại xảy ra biến có. Triệu Phiệt không cân thận đắc.
tội thiếu soái, bị thiếu soái dạy dỗ một trận.”
“Bây giờ Triệu Phiệt đã trở thành chim sợ cành cong, không dám gây chuyện nữa.”
“Xem ra muốn có được tập đoàn Ninh Đại, chúng ta phải tự mình làm thôi!”
Trần Bôn Lôi và Trần Công Cẩn cùng hỏi: “Đại ca, anh có ý kiến gì hay không?”
Trần Mục Phong cười tự mãn: “Theo tôi được biết, Tập đoàn Ninh Đại vừa gửi sản phẩm mới của họ là thuốc đặc trị ung thư: gan Thanh Ninh đến cục quản lý thực phẩm và dược phẩm nhà nước để xin phê duyệt số hiệu thuốc Quốc gia.”
“Chỉ cần được thông qua thành công, thuốc điều trị ung thư gan Thanh Ninh của họ sẽ có thể bán ra thị trường.”
“Vừa hay là Hồ Chương, cục trưởng cục quản lý dược phẩm lại là một người bạn tốt của tôi. Tôi định nhờ Hồ Chương gây khó khăn trong quá trình phê duyệt thuốc Thanh Ninh.”
Trần Bôn Lôi không thể không nói: “Nếu đơn xin số phê duyệt thuốc quốc gia của Tập đoàn Ninh Đại bị làm khó thì chúng ta cũng không có lợi ích gì!”
Trần Công Cần cười nói: “Anh hai đừng lo lắng, anh cả đã ra chiêu này, nhát định phải có cách!”
“Đại ca, đúng không?”
Trần Mục Phong cười nói: “Chú ba vẫn là hiểu tôi!”
“Không sai, tôi quả thực là đã chuẩn bị động thái tiếp theo.”
“Khi Tập đoàn Ninh Đại nộp đơn xin phê duyệt số hiệu thuốc.
Quốc gia, họ cũng sẽ tự mình tiến hành thử nghiệm lâm sàng thuốc, tức là họ sẽ tìm người uống thử nghiệm để kiểm tra thuốc.”
“Tôi muốn các chú phái người đến gi3t ch3t người thử nghiệm, sau đó tung ra tin tức rằng người uống thử loại thuốc mới của tập đoàn Ninh Đại đã chết.”
Trần Bôn Lôi sáng mắt lên: “Được rồi, khi tập đoàn Ninh Đại nộp đơn xin phê duyệt số hiệu thuốc quốc gia sẽ bị làm khó, còn xảy ra chuyện người uống thử nghiệm chết. Họ nhất định sẽ bị dư luận lên án.”
Trần Mục Phong cười lạnh nói: “Khi Trần Ninh và Tống Sinh Đình đang tuyệt vọng, tôi sẽ lại đi gặp họ và nói với họ rằng tôi có thể giúp giải quyết vấn đề về số hiệu thuốc quốc gia, đồng thời cũng giúp họ loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực từ sự việc trên.”
“Điều kiện để giúp họ là có cổ phần trong tập đoàn Ninh Đại.”
“Chúng ta có được cổ phần của Tập đoàn Ninh Đại thì sẽ trở.
thành một trong những cổ đông chính của Tập đoàn Ninh Đại.
Với những thủ đoạn mà chúng ta đã sử dụng trong nhiều thập kỷ trên thương trường thì sẽ có nhiều cách để loại Trần Ninh và vợ hắn ta ra khỏi hội đồng quản trị, và cuối cùng là nắm gọn Tập đoàn Ninh Đại.”
Trần Bôn Lôi và Trần Công Cần cười vui vẻ, đồng thanh: “Đại ca thật đúng là cao chiêu!”
Trần Mục Phong cười nói: “Tôi sẽ đi liên lạc với cục trưởng Hồ của cục quản lý thực phẩm và dược phẩm để ông ta làm khó tập đoàn Ninh Đại.”
“Về phần giết người thử nghiệm thì hai người sẽ phụ trách.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải làm sạch sẽ, nhất định phải để cho bên ngoài tin tưởng người thử thuốc mới của tập đoàn Ninh Đại cuối cùng bị chết là do uống thuốc của họ.”
Trần Bôn Lôi và Trần Công Cần cùng nói: “Vâng, đại cai”
Thành phố Trung Hải, tiểu khu Giang Biên.
Trần Ninh vừa trở về nhà, còn mang về một đống quà cho gia đình.
Tống Thanh Thanh rất vui vì có được một đống đồ chơi và đồ ăn ngon.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu lệ đều nhận được quà từ Trần Ninh, đều vô cùng vui mừng.
Chỉ có Tống Sính Đình là tâm sự nặng nề.
Trần Ninh tò mò hỏi: “Vợ, có chuyện gì vậy?”
Tống Sính Đình cười khổ nói: “Không có chuyện gì, công ty xảy ra chút chuyện.”
Trần Ninh lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh vừa từ bên ngoài trở.
về, cảm thấy Trần Ninh vất vả, cho nên không muốn nói cho Trần Ninh biết, cũng không muồn Trần Ninh lo lắng khổ não.
Nhưng bây giờ Trần Ninh đã hỏi, cô ấy chỉ có thể một năm một mười nói ra.
Hóa ra hai ngày qua đã xảy ra hai chuyện tồi tệ với tập đoàn Ninh Đại.
Điều đầu tiên là đơn xin phê duyệt thuốc điều trị ung thư gan của Thanh Ninh đã bị cục quản lý thực phẩm và dược phẩm nhà nước từ chối với lý do thuốc có mối nguy an toàn chưa được biết đến.
Sự cố thứ hai là người thử nghiệm do Công ty Ninh Đại thuê đột nhiên đổ bệnh sau khi uống loại thuốc điều trị ung thư gan mới nhất của Tập đoàn Ninh Đại.
Người thử thuốc hiện đang nằm trong khu ICU, bắt tỉnh, bác sĩ đã thông báo bệnh tình nguy kịch, người thử thuốc có thể chết bắt cứ lúc nào.
Tống Sính Đình lo lắng nói: “Đơn xin phê duyệt số hiệu thuốc Quốc gia đã bị từ chối chính là một đả kích bất ngờ đối với chúng ta.”
“Thật không ngờ, người thử nghiệm lại xảy ra chuyện ngay đúng lúc mấu chốt này. Có rất nhiều tin đồn bên ngoài rằng thuốc điều trị ung thư gan của chúng ta rất nguy hiểm, điều này phủ bóng đen lên tương lai của các dự án thuốc điều trị ung thư gan đã đầu tư vô số kinh phí của chúng ta.”
“Giá cỗ phiếu tập đoàn Ninh Đại của chúng ta đã giảm trong hai ngày qua, làm bốc hơi hàng tỷ giá trị thị trường.”
Trần Ninh nheo mắt: “Sao có thể trùng hợp như vậy. Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm vừa từ chối đơn đăng ký của chúng ta rồi lại xảy ra chuyện với người thử nghiệm thuốc.”
Tống Sinh Đình nói: “Em không biết, nhưng thuốc của chúng ta cũng đã được thử nghiệm bởi rất nhiều người thử nghiệm là những người mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Bệnh ung thư của họ từ từ được chữa khỏi. Theo lý mà nói thì thuốc của chúng ta không thể có vấn đề gì!”
Trần Ninh gật đầu: “Hiện tại quan trọng nhất là cứu người thử nghiệm thuốc sắp chết, đừng để dư luận xôn xao.”
Tống Sính Đình đồng ý: “Vâng, em đã liên hệ với Tiền sĩ Hoàng Hải Sinh, người có nhiều nghiên cứu nhất về trúng độc vacxin ở Trung Quốc, ông ấy cũng là người ở thành phố Trung Hải chúng ta. Gần đây vừa hay trở về quê nhà thăm người thân.”
“Em đã hẹn với ông ấy. Hai giờ chiều nay sẽ đến nhà ông ấy.
chào hỏi, nhờ ông ấy đến điều trị cho người thử thuốc đang nguy kịch.”
Trần Ninh nói: “Vậy được, lát nữa anh sẽ cùng em đi đến nhà bác sĩ Hoàng.”
Tống Sính Đình nói: “Được!”
Vào buổi chiều, Trần Ninh và Tống Sính Đình mang theo quà tặng, lái xe đến tiểu khu biệt thự Vịnh Nguyệt Lượng, tìm nhà của bác sĩ Hoàng gõ cửa bái phỏng.
Cánh cửa rất nhanh đã được mở ra.
Một thím giúp việc đưa Trần Ninh và Tống Sính Đình vào.
phòng khách trong nhà.
Trong phòng khách có rất nhiều tượng mỹ nữ, những bức tượng này đều khỏa thân.
Trên tường cũng có rất nhiều bức tranh sơn dầu, những bức tranh sơn dầu này cũng là những người phụ nữ xinh đẹp trong những bộ quần áo hở hang.
Một người đàn ông trung niên béo phì chỉ mặc một chiếc áo.
choàng tắm và trông rất d4m đãng đang đắm mình trong bức.
tranh sơn dầu một người phụ nữ xinh đẹp khỏa thân trong phòng khách.
Trần Ninh khẽ nhíu mày, Tống Sính Đình Bình cũng rất xấu hỗ.
Họ không ngờ rằng bác sĩ Hoàng không chỉ là chuyên gia về trúng độc vacxin mà còn là một “nghệ thuật gia”!
Thím người hầu cung kính nói: “Hoàng tiên sinh, hai người bọn họ nói có hẹn với ngài, muốn gặp ngài.”
Hoàng Hải Sinh vừa nghe xong thì quay đầu lại, nhìn thấy Tống Sính Đình, dáng người cao ráo, quyến rũ trong bộ váy công sở.
xẻ hông bèn nhếch mép cười: “Ha, suýt chút nữa tôi đã quên hẹn với Tống tiểu thư.”
Tống Sính Đình cau mày khi thấy Hoàng Hải Sinh chỉ mặc áo choàng tắm, chân đi dép lê.
Đối phương ăn mặc không đứng đắn lắm!
Nhưng đây là nhà của người khác, người ta mặc thế nào, cô và Trần Ninh cũng không tiện nói gì.
Cô chỉ giả vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh nói: “Bác sĩ Hoàng, đây là chồng tôi, Trần Ninh.”
Trần Ninh nói: “Xin chào, bác sĩ Hoàng!”
Hoàng Hải Sinh liếc nhìn Trần Ninh, nhéch mép cười: “Tôi biết tại sao hai người lại đến tìm tôi. Cô muốn tôi ra tay cứu người thử nghiệm đang háp hồi kia đúng không?”
“Tôi dám nói toàn bộ Trung Quốc này, ngoại trừ tôi cùng sư phụ Dược Thần của tôi thì không có thể giúp cô cứu người thử.
nghiệm này.”
“Nhưng sư phụ Dược Thần của tôi đã nghỉ hưu rồi, nên chỉ có tôi mới có thể giúp cô.”
Tống Sinh Đình kính cần nói: “Đó là lý do tại sao chúng tôi đặc biệt đến để nhờ bác sĩ Hoàng giúp đỡ. Xin hãy. giúp chúng tôi cứu người. Chúng tôi chắc chắn sẽ cảm ơn ông thật hậu.”
Hoàng Hải Sinh cười nói: “Tôi không thiếu tiền!”
Tống Sính Đình nhíu mày: “Vậy?”
Hoàng Hải Sinh nheo mát nhìn lướt qua bóng dáng mảnh khảnh của Tống Sính Đình, mắt ông ta như muốn xé toạc chiếc.
váy để nhìn thầu bóng dáng của cô.
Ông ta li3m môi cười: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Tôi sẽ giúp cô cứu người. Còn Tống tiểu thư sẽ làm người mẫu cho tôi. Tôi muốn vẽ một bức tranh sơn dầu khỏa thân của cô.”
Trần Ninh nghe vậy thì lạnh mặt!
Tống Sính Đình vừa kinh ngạc vừa tức giận khi nghe thấy những lời nói đó: “Bác sĩ Hoàng, xin ông hãy tôn trọng tôi!”
Hoàng Hải Sinh cười lạnh nói: “Đây là một loại nghệ thuật. Có bao nhiêu mỹ nữ muốn cống hiến cho nghệ thuật và muốn tôi vẽ, tôi còn chưa có hứng thú!”
Hoàng Hải Sinh nói xong, nhìn Trần Ninh, ngoài miệng cười nói: “Người anh em, cậu mau thuyết phục phu nhân đồng ý yêu cầu của tôi đi!”
“Nếu không người thử nghiệm thuốc chét rồi thì tập đoàn Ninh Đại sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dư luận. Đền lúc đó, giá cổ phiếu của công ty sẽ giảm mạnh, các người sẽ mất hàng chục tỷ đồng trở lên!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.