Chương 55
Trần Ninh
17/03/2023
Chương 56: La Gia Nhị Thiếu
“Cái gì, Cửu gia chết rồi!”
Tống Trọng Hùng nghe được tin này liền vô cùng kinh hãi.
Tống Trọng Bình cười khổ nói: “Anh cả, em biết được tin này thì cũng không dám tin. Có điều bây giờ ở bên ngoài đều đang bàn luận chuyện tối qua Đồng Thiên Bảo đưa người tới Bạch Hỗ Đường đụng độ với Cửu gia, chém giết đám người của Cửu gia.”
Tống Trọng Hùng khó tin mà nói: “Với thực lực của Cửu gia vậy mà lại bại dưới một tên như Đồng Thiên Bảo?”
Tống Trọng Bình cười khổ: “Không những Củu gia bị diệt mà ngay cả Trương Hoành bá chủ Bắc Thành, Mã Phi bá chủ Thành Trung, tối qua cũng bị diệt hét.”
“Bây giờ mọi người đều nói, Đồng Thiên Bảo đã thay thế Củu gia, trở thành vua mới của giới xã hội đen của Trung Hải.”
Tống Trọng Hùng vô lực mà ngã xuống ghé, thanh âm vô cùng bất lực: “Không ngờ Đồng Thiên Bảo này lại lợi hại như vậy.
Bây giờ giới xã hội đen của Trung Hải do Đồng Thiên Bảo cai quản, chúng ta muốn động vào Trần Ninh và Tống Sính Đình, khó rồi.”
Tống Trọng Bình cũng lo lắng mà nói: “Nhưng nếu chúng ta không giết Trần Ninh để báo thù cho Phong thiếu thì La gia sẽ hỏi tội Tống gia chúng ta. Anh hai, bây giò phải làm sao?”
Tống Trọng Hùng vẻ mặt biến đổi không ngừng. Ông ta cuối cùng từ từ nói: “Trần Ninh và Tống Sính Đình bây giờ có Đồng Thiên Bảo chống đỡ, Tống gia chúng ta muốn động vào Trần Ninh thì là điều không thể. Tôi thấy chuyện này vẫn phải nghĩ cách đối với La gia, để bọn họ ra tay với Trần Ninh mới là lựa chọn tốt nhất.”
Tống Trọng Bình cười khổ: “Nhưng La tiên sinh đã nói rồi, muốn Tống gia chúng ta ra tay báo thù cho Phong thiêu.”
Tống Trọng Hùng: “La Lâm Uyên tính cách cố chấp bá đạo.
Chúng ta đi cầu ông ta đổi ý, có lẽ cũng không được. Có điều tôi nghe nói ông ta thương người con trai thứ hai nhất, La Kim Xướng.”
“Tôi định chuẩn bị quà hậu hĩnh, đi thăm La Kim Xướng trước, để cậu ta nói giúp Tống gia chúng ta trước mặt bố mình, có lẽ có thể khiến La Lâm Uyên đổi ý, tha cho Tống gia chúng ta một lần!”
Tống Trọng Bình hai mắt sáng lên: “Ý hay, vậy chúng ta mau chuẩn bị.”
Trong phòng bao sang trọng của câu lạc bộ cao cấp Hồng Ma Phương, tỉnh Thiên Hải.
Hai anh em Tống thị đang nịnh nọt một công tử bột vẻ mặt kiêu ngạo, xung quanh còn có không ít cô gái trẻ bồi rượu.
Công tử bột này không phải ai khác mà chính là nhị thiếu của La gia, La Kim Xướng.
La Kim Xướng khác với La Dược Phong. Anh ta là con vợ cả, đồng thời là con trai mà La Lâm Uyên yêu thương nhát, có địa vị lớn trong La gia, hoàn toàn không phải là người mà La Dược Phong có thể so sánh.
La Kim Xướng lúc này trái phải ôm hai mỹ nữ, đều là người nỗi tiếng nhát Hồng Ma Phương.
Anh ta nheo mắt nhìn anh em Tống thị, không nóng không lạnh mà nói: “Nói đi, hai vị từ xa tới chắc không phải là chỉ muốn mời tôi uống rượu thôi, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình nhìn nhau một cái. Tống Trọng Hùng lấy ra một chiếc chìa khóa của xe Laferrari mới, cung kính mà đặt lên bàn trước mặt La Kim Xướng, cười nói: “Hì hì, Xướng thiếu, hai anh em chúng tôi tới vội vàng, cũng không chuẩn bị được quà gì to tát cả.”
“Chúng tôi biết được cậu gần đây muốn mua một chiếc Laferrari, nhưng tiếc là thành phố Thiên Hải không có hàng sẵn. Chúng tôi liền mua được cho cậu một chiếc từ thành phố khác, tặng cho cậu làm quà gặp mặt, mong cậu đừng chê.”
Mấy cô gái bồi rượu trong phòng bao nhìn thấy chìa khóa xe Laferrari trên bàn, cô nào cũng mắt sáng rực.
Ferrari là hãng xe thể thao nỗi tiếng, Laferrari lại là dòng đỉnh nhất của hãng này.
Giá của một chiếc LaFerrari hơn hai mươi triệu.
Hơn nữa có tiền cũng khó mua, thường không có sẵn hàng, phải đợi rất lâu mới có xe.
Sở hữu một chiếc xe thể thao siêu đắt không những là ước mơ của đàn ông bọn họ mà phụ nữ cũng có khát vọng giống vậy, đặc biệt là nhưng cô gái hám tiền trải qua chút sự đời nhưng lại không có tiền.
La Kim Xướng là dân chơi xe thể thao. Trong gara xe của anh ta đã sưu tầm được mười mấy chiếc.
Có điều chiếc Laferrari này hẫn vẫn luôn muốn mua mà lại chưa mua được.
Không ngờ anh em Tống rhị lần đầu tiên gặp anh ta lại tặng ngay một món quà lớn như vậy.
La Kim Xướng nhếch khóe miệng, không cầm lấy chìa khóa mà cười như không cười mà nhìn anh em họ, cười lạnh: “Trên thế giới không có bữa ăn nào miễn phí cả. Hai người tặng tôi một món quà như vậy là muốn có được gì từ tôi?”
Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình nghe vậy thì thầm kinh ngạc. Xem ra La Kim Xướng dù xuất thân hào môn nhưng lại không là công tử quần áo lượt là như bình thường. Chính xác mà nói, không hề vị lợi ích trước mắt mà mắt đi lý trí.
Tống Trọng Hùng cười nói: “Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn kết bạn với Xướng thiếu mà thôi.”
La Kim Xướng hừ lạnh: “Gạt ai chứ, hai người chạy mấy trăm cây số tới gặp tôi, còn tặng một món quà lớn như vậy, chỉ để kết bạn. Nực cười.”
“Có điều hai người không nói thì tôi cũng đoán ra được ít nhiều.
Chắc là có liên quan tới tên em trai đã chết đó của tôi nhĩ?”
La Kim Xướng dù là anh em với La Dược Phong, nhưng là cùng cha khác mẹ.
La Kim Xướng là La gia thiếu gia thật sự. La Dược Phong lại do vợ lẽ sinh, chính là dã chủng ở trong La gia.
Vì vậy La Kim Xướng vốn xem thường La Dược Phong, bây giờ nhắc tới tên em trai đã chết này thì trong ngữ khí cũng không có chút cảm tình nào, thậm chí là mơ hồ lộ ra tia khinh bỉ.
Anh em Tống thị bị La Kim Xướng trực tiếp vạch trần, bọn họ có chút ngại. Tống Trọng Hùng làm liều: “Xướng thiếu anh minh, nhìn cái là biết được mục đích của chúng tôi rồi.”
“Chúng tôi cũng rất tiếc về cái chết của em trai cậu, vốn muốn báo thù giúp cậu ấy, nhưng không ngờ giới xã hội đen của Trung Hải đã trở thành thiên hạ của Đồng Thiên Bảo.”
“Đồng Thiên Bảo nói ai cũng không được động vào Trần Ninh, Tống gia chúng tôi cũng muốn mà đành bất lực. Chúng tôi muốn mời Xướng thiếu gia cậu nói đỡ mấy câu trước mặt La tiên sinh, để La tiên sinh tha cho Tống gia chúng tôi một lần.”
Tống Trọng Bình cũng vội nói: “Đúng đúng đúng, sau khi xong việc thì chúng tôi sẽ lại báo đáp Xương thiếu sau.”
La Kim Xướng nheo mắt, cười lạnh: “Tống gia các ông cũng xem như có quen biết lâu đời với La gia chúng tôi, không ngờ mấy năm nay Tống gia lại sa sút như vậy, chỉ một tên cỏn con mà cũng không xử lý được.”
“Như vậy đi, tôi tự mình ra tay, giúp ông xử lý Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo, ông chuẩn bị thêm cho tôi một trăm triệu là được.”
“Sau khi tôi giết Trần Ninh, ông đoạt lại hạng mục của Tống Sính Đình, làm theo như lời hứa lúc tước, tặng lại cho bố tôi.
Đến lúc đó tôi lại giúp mấy người nói máy câu, bố tôi chắc chắn sẽ tha cho các ông một lần.”
Anh em Tống thị có chút kinh ngạc: “Xướng thiếu, cậu muốn đích thân ra tay, Trần Ninh và Đỗng Thiên Bảo đó không là dễ XỐI….
La Kim Xướng hừ lạnh: “Trong núi không có hổ, khi xưng vương. Bọn chúng cũng chỉ là nhảy nhót được vài cái ở Trung Hải mà thôi, ở trước mặt La gia chúng tôi thì tính là cái gì?”
Anh em Tống thị nghe vậy thì nghĩ. Đúng thế, La gia ở tỉnh Thiên Hải cũng là hào môn. La gia muốn diệt Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo thì còn sợ không làm được sao?
Tống Trọng Hùng vội nâng ly, cười nịnh nọt: “Vậy Tống gia chúng tôi cảm ơn Xướng thiếu trước vậy.”
La Kim Xướng cụng ly với anh em Tống Thị.
Anh em Tống thị cung kình mà uống cạn. La Kim Xướng chỉ cao ngạo mà nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, dặn tên thuộc hạ mặc áo khoác gió đen sau lưng anh ta: “Bắc Minh, chuẩn bị một chút, ngày mai đi Trung Hải cùng tôi, giết hai tên hề đó.”
Bắc Minh mặt không cảm xúc, lên tiếng: “Vâng, nhị công tử!”
Nhà của Trần Ninh, tiểu khu biệt thự Giang Bân Hoa Viên, Trung Hải.
Sáng sớm, lúc tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Trần Ninh đã dậy.
Con gái Tống Thanh Thanh vốn ngủ ở giữa lúc này đã lăn xuống cuối giường, ôm lấy gấu bông của bé mà ngủ say sưa.
Là người luôn miệng nói phải chia giường với Trần Ninh, dùng con gái làm đường phân chia, không được vượt giới, lúc này Tống Sính Đình giống như một con mèo mà cuộn tròn vào lòng Trần Ninh, hai tay ôm lấy cỗ anh, nhắm mắt ngủ say.
Trong mắt anh mang theo ý cười nhàn nhạt.
Anh đã không biết đây là lần thứ máy rồi. Mỗi nửa đêm Tống Sính Đình đều sẽ trở mình, trở đi trở lại liền chui vào trong lòng anh.
Có điều mỗi ngày anh đều sẽ giả vờ dậy trễ hơn cô, tránh cho cô thẹn quá hóa giận.
Trần Ninh lúc này nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gần trong gang tắc, ánh mắt rơi lên đôi môi đỏ của cô, đột nhiên rung động mà muốn cúi xuống hôn cô theo bản năng.
Nhưng lúc anh muốn cúi xuống thì đột nhiên chú ý tới hàng mi của cô khẽ động hai cái.
Cô sắp tỉnh rồi!
Anh liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.
Quả nhiên, rất nhanh, Tống Sính Đình ở trong lòng anh động đậy một cái, tiếp đó nghe thấy cô khẽ nói: “Ai da, sao mình lại ngủ say trong lòng người này chứ. Nguy hiểm quá, may mà anh ta ngủ say hơn heo nếu không bị anh ta phát hiện thì chắc chắn sẽ bị anh ta cười chết.”
Tống Sính Đình nhẹ nhàng mà rời khỏi vòng tay của Trần Ninh, lúc này mới thở phào một hơi.
Cô căn bản không chú ý tới Trần Ninh khóe miệng hơi cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.