Chương 7
Trần Ninh
17/03/2023
Chương 7: Có Mắt Mà Không Nhìn Thấy Bảo Bối
Sau khi Hoàng Đắc Chí rời đi, cả nhà Tống Sính Đình còn chưa hoàn toàn hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc.
Mọi người lại quay lại bàn ăn ăn sáng, Tống Trọng Bân không nhịn được hỏi Trần Ninh: “Tối qua cậu nói Hoàng Đắc Chí hôm nay sẽ đích thân tới xin lỗi, không ngờ đúng là như vậy, chuyện này chắc không có liên quan gì tới cậu chứ?”
Mã Hiểu Lệ hừ lạnh nói: “Cậu ta chẳng qua là mèo mù vớ cá rán mà thôi, tối qua cậu ta còn không ra khỏi cửa, sao có thể liên quan tới cậu ta chứ.”
“Hơn nữa, cậu ta là một kẻ nhàn rỗi, có năng lực gì khiến ông chủ Hoàng người ta đến tận nơi xin lỗi chứ?”
“Theo như tôi thấy, chắc chắn là ông chủ Hoàng làm chuyện chột dạ, tối mơ thấy ác mộng, bị bồ tát hiển linh cảnh cáo ông ta không được làm chuyện thất đức.”
“Vì vậy ông ta mới bị dọa mà sáng sớm đã đến nhà xin lỗi, đây gọi là trời đang nhìn.”
Mã Hiểu Lệ là giáo đồ phật tín, bà ở trong nhà thờ Quan Âm, mỗi sáng tối đều thắp hương cho bồ tát.
Vì vậy bà cho rằng hành vi khác thường của Hoàng Đắc Chí là bị bồ tát hiển linh cảnh cáo.
Tống Trọng Bân dù cảm thấy cách vợ mình nói có chút mê tín, ông cảm thấy không có khả năng đó lắm.
Nhưng ông cũng cảm thấy, Trần Ninh là một kẻ rảnh rỗi ngay cả công việc cũng không có, không thể có bản lĩnh dọa cho Hoàng Đắc Chí tự mình tới xin lỗi được.
Ông đoán, có lẽ là Hoàng Đắc Chí bộc phát lương tâm.
Tống Sính Đình mờ hồ đoán, có lẽ là Trần Ninh tìm Đổng Thiên Bảo giúp đỡ.
Vì chỉ có loại bá chủ thế giới ngầm ra tay độc ác như Đổng Thiên Bảo mới làm cho loại thương nhân bất lương như Hoàng Đắc Chí khiếp sợ được.
Lúc cô đang vui mừng vì thuận lợi vượt qua lần nguy hiểm này, cũng cảm thấy Trần Ninh đã hai lần tìm tới Đổng Thiên Bảo giúp đỡ rồi.
Cái gọi là quá tam ba bận, sau này Đổng Thiên Bảo chưa chắc sẽ lại giúp đỡ, cái tính bộp chộp của Trần Ninh cần sửa.
…
Dinh thự Tống gia, nhất phẩm tôn phủ.
Lão gia Tống Thanh Tùng, đang nói chuyện với con trai lớn Tống Trọng Hùng, con trai thứ ba Tống Trọng Bình trong phòng sách.
Tống Trọng Bình nói: “Ông chủ Hoàng vậy mà lại bỏ qua cho Tống Sính Đình, còn gọi điện tới tỏ ý sẽ tiếp tục hợp tác với công ty thời trang của chúng ta, đúng là quái đản.”
Tống Trọng Hùng nói: “Ông chủ Hoàng là người làm ăn, cái thằng đàn ông hoang của Tống Sính Đình, là tên điên tính tình nóng nảy.”
“Kẻ đi giày sợ người đi chân đất, ông chủ Hoàng thân phận tôn quý, tên đàn ông hoang của Tống Sính Đình là kẻ thấp hèn. Ông chủ Hoàng cảm thấy không cần phải chấp nhặt, vì vậy mới bỏ qua cũng nên.”
Tống lão gia nghe thấy con trai cả nhắc tới Tống Sính Đình và Trần Ninh, vẻ mặt khinh thường và ghét bỏ: “Kiếp trước tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mới có một đứa cháu gái đáng xấu hổ như nó chứ? Mặt mũi của Tống gia đều bị nó vứt hết rồi!”
Tống Trọng Hùng nói: “Bố, ngày mai là đại thọ 70 của bố, hay là dứt khoát đuổi cả nhà em hai ra khỏi gia tộc, ngay cả đại thọ cũng không cho phép bọn họ tham gia!”
Tống Trọng Bình phụ họa: “Đúng thế, một nhà bọn họ tham gia đại thọ của bố, quả thực làm mất mặt chúng ta trước người thân họ hàng.”
Tống lão gia lại khua tay: “Bỏ đi, ông chủ Hoàng cũng đã bỏ qua cho nó rồi. Nếu chúng ta còn đuổi chúng ra khỏi gia tộc, vậy thì người ngoài sẽ nói chúng ta hẹp hòi, còn không bằng một người ngoài như ông chủ Hoàng.”
Buổi trưa, một nhà Tống Sính Đình nhận được thông báo, bảo cả nhà họ ngày mai đúng giờ tới khách sạn Quân Duyệt, tham gia tiệc mừng thọ 70 tuổi của ông nội.
Cả nhà Tống Sính Đình nhận được thông báo này đều vô cùng vui.
Ông nội vậy mà lại dặn cả nhà họ ngày mai tham gia bữa tiệc, vậy có nghĩa là sẽ không đuổi họ ra khỏi gia tộc nữa.
Cả nhà cùng thương lượng, ngày mai chuẩn bị quà gì mừng thọ đây?
Tống Sính Đình nói: “Quà mừng quá đắt chúng ta không mua nổi, quà quá bình thường sẽ bị người ta xem thường. Tốt nhất có thể tìm thấy một phần quà không quá rẻ, mà lại thực dụng có ý nghĩa.”
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình thương lượng cả nửa ngày, cũng không tìm thấy món quà nào thích hợp.
Cuối cùng vẫn là Trần Ninh mở lời: “Hay là, chuyện quà cáp giao cho con đi. Đảm bảo đối với ông cụ mà nói, là một phần quà quý giá nhất.”
Tống Sính Đình bán tín bán nghi: “Trần Ninh, ngày mai là đại thọ 70 của ông nội, phần quà này không thể bình thường quá, anh thật sự được sao?”
Trần Ninh cười mỉm nói: “Yên tâm, giao cho anh.”
Trần Ninh nói xong, quay người đi ra ban công, gọi điện cho Điển Chử: “Cậu chuẩn bị cho tôi một món quà phù hợp với Tống lão gia, không cần đắt nhất, nhưng cần tốt nhất.”
Điển Chử: “Vâng!”
Ngày hôm sau.
Mọi người chuẩn bị đi tham gia yến tiệc của ông nội.
Lúc chuẩn bị ra cửa, Tống Sính Đình mới đột nhiên nhớ tới quà tặng, vội hỏi Trần Ninh quà chuẩn bị xong chưa?
Trần Ninh mỉm cười lấy ra một hộp nhỏ: “Sớm đã chuẩn bị xong rồi, chính là nó.”
Cái hộp này nhìn có vẻ cũ, có chút không bắt mắt.
Vừa mở ra nhìn, bên trong lại là một viên thuốc trung y được bọc kín.
Lập tức Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Tống Sính Đình đều ngây người, ông cụ đại thọ 70 tuổi, nhà bọn họ lại tặng cái thứ này?
Tống Sính Đình vội nói: “Trần Ninh, cái thứ này sao có thể làm quà chứ?”
Trần Ninh cười giải thích: “Đó là mọi người không biết rồi, viên thuốc này đã 60 năm tuổi. Tên là An Cung Hoàn, dùng các loại thuốc quý hiếm làm nên. An Cung Hoàn có tác dụng kỳ diệu với ba loại bệnh do cao tam cao gây nên, ví dụ như đột quỵ các kiểu.”
Thì ra, phần quà này là Điển Chử cất công chuẩn bị dựa theo yêu cầu của Trần Ninh.
Điển Chử điều tra một chút về Tống lão gia, được biết ông ta không thiếu tiền.
Nhưng ông ta tuổi đã cao, còn bị các bệnh cao huyết áp, mỡ máu cao, đường huyết cao, cũng chính là tam cao.”
Người bị tam cao rất dễ bị đột quỵ các kiểu, vì vậy Điển Chử tốn rất nhiều tiền tìm An Cung Hoàn có tác dụng tốt với bệnh tam cao, để Trần Ninh làm quà.
Vợ chồng Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình nghe thấy Trần Ninh đem viên thuốc không bắt mắt này mà nói cho thần kỳ như vậy.
Cộng thêm bọn họ không có tiền, cũng không mua nổi quà đắt.
Huống hồ bây giờ thời gian gấp, muốn chuẩn bị quà khác, cũng đã không kịp nữa.
Tống Sính Đình do dự nói: “Trần Ninh, viên An Cung Hoàn này, thật sự là kỳ dược quý hiếm?”
Trần Ninh: “Đương nhiên!”
Cuối cùng cả nhà Tống Sính Đình chỉ có thể tin anh một lần, dùng An Cung Hoàn của anh làm quà.
Bọn họ chỉ hy vọng viên thuốc này thật sự là kỳ dược, nếu không sẽ bị người khác cười chê.
Buổi trưa Trần Ninh bế con gái, cùng cả nhà Tống Sính Đình đúng giờ xuất hiện trước cổng khách sạn Quân Duyệt.
Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của Tống lão gia, vì vậy Tống gia bao nguyên nhà hàng Mẫu Đơn của khách sạn Quân Duyệt, xếp 50 bàn.
Tống lão gia mặc trang phục cổ thời Đường, cùng con trai cả Tống Trọng Hùng, con trai ba Tống Trọng Bình và người thân họ hàng, đích thân tiếp đãi khách khứa.
“Lão tổng tập đoàn Kim Phong, Tần Kim Hải, tặng bức họa nổi tiếng của Trương Đại Thiên, chúc Tống lão gia phúc như đông hải.”
“Ông chủ bất động sản Thiên Vũ, Đàm Trung Thăng, tặng một cây san hô, chúc Tống lão gia thọ tựa nam sơn.”
Nhân viên phụ trách đăng ký quà tặng trước cửa, không ngừng đọc lớn quà tặng và thân phận của khách mời.
Trần Ninh và cả nhà Tống Sính Đình lúc bước vào đại sảnh, lại nghe thấy nhân viên lớn tiếng đọc: “Một nhà Tống Trọng Bân tặng một viên thuốc rẻ tiền, chúc bố phúc thọ vô cương.”
Viên thuốc rẻ tiền?
Hàng trăm khách mời ở đại sảnh, nghe vậy đồng loạt cười lớn.
Tống lão gia càng tức đến thở phì phò, giận dữ nhìn một nhà Tống Trọng Bân vừa mới bước vào cửa.
Tống Trọng Bân đưa người nhà vừa tới trước mặt bố, còn chưa kịp mở miệng, Tống lão gia đã giận đùng đùng chất vấn: “Trọng Bân, anh tặng quà tốt gì thế?”
Tống Trọng Bân thấy bố tức giận, hoảng loạn giải thích nói: “Bố, bố nghe con nói, viên thuốc này là An Cung Hoàn, nghe nói có tác dụng kỳ diệu với bệnh tam cao…”
Ông còn chưa nói xong, Tống Trọng Hùng đứng bên cạnh Tống lão gia đã cười lạnh cắt ngang: “Ha, em hai, em không phải cầu mong cho bố mau bị bệnh chứ?”
Tống Trọng Bân nghe vậy mặt biến sắc: “Bố, anh cả, con không có ý đó…”
Bụp!
Một chiếc hộp cũ kỹ bị vứt xuống trước mặt nhà Tống Trọng Bân, hộp bị vỡ, viên An Cung Hoàn bên trong cũng lăn ra.
Thì ra là con trai của Tống Trọng Hùng, Tống Hạo Minh, cầm lấy An Cung Hoàn ném thẳng lên đất.
Tống Hạo Minh cười lạnh nói: “Thuốc chó ghẻ này, vẫn là giữ lại cho nhà các người uống đi!”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình đang bế con gái, đều vô cùng xấu hổ.
Trần Ninh nhìn đám người Tống gia một cái, tiện tay nhặt viên thuốc bên chân lên, lạnh lùng nói: “Bây giờ các người vứt nó đi, lần sau đừng cầu chúng tôi đưa thuốc cho các người.”
Tống Trọng Hùng cười lạnh: “Một viên thuốc ghẻ, còn thật sự xem là bảo bối, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cầu xin cậu, giữ cho mình uống đi, ha ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.